Đại ma vương

Chương 378: Hội nghị cấp cao

30-08-2024


Trước Sau

So với lần trước thi kiểm tra thì cũng không có gì khác nhau, đầu tiên là kiểm tra tinh thần lực, tinh thần lực của Hàn Thạc quả thật đã đạt tới cấp bậc Đại ma đạo sư, bởi vậy rất ung dung thông qua màn kiểm tra này.
Bước kiểm tra kế tiếp của Vong Linh ma pháp cũng tương đối đơn giản, phóng thích Vong Linh ma pháp cấp bậc Đại ma đạo sư, triệu hoán thuật càng thêm cường đại có tính đại diện nhất, sau khi Hàn Thạc ngâm xướng thì một Lão thi yêu từ dị giới đột ngột giáng xuống, tướng mạo độc hữu của Lão thi yêu đã đại biểu cho hết thảy.
Không hề nghi ngờ, sự xuất hiện của Lão thi yêu đã chứng tỏ thực lực của Hàn Thạc, Á Lôi Tư nhìn chằm chằm Lão thi yêu vài lần, cảm giác tử khí nồng nặc tỏa ra từ người nó, kinh ngạc gật gật đầu rồi nói với Hàn Thạc- Không sai, ngươi quả nhiên đã trở thành Vong Linh Đại ma đạo sư, không thể tin nổi a!Bên trong mắt Tạp Lạc Tư lóe lên quang mang kỳ dị, nhìn chăm chú Hàn Thạc, một lúc lâu sau mới cảm thán:- Danh bất hư truyền a, xem chừng ngươi có thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay, đích thật không phải do may mắn, Bố Lai Ân, chúc mừng ngươi.
Hàn Thạc lễ độ gật đầu đáp lại:- Đa tạ.
- Tốt lắm, không có bất kì vấn đề gì, người chờ trong chốc lát, ta lập tức sẽ chuẩn bị thỏa đáng các thủ tục cho ngươi.
- Á Lôi Tư nói với Hàn Thạc một câu xong liền đi thẳng lên tầng trên, chắc là vội đi ghi chép lại cấp bậc của Hàn Thạc vào sổ sách của ma pháp công hội.
Sau khi Á Lôi Tư rời đi, Tạp Lạc Tư nhìn Hàn Thạc, do dự trong chốc lát, sau đó mới nói với hắn:- Bố Lai Ân, ngươi có phải có quan hệ rất tốt với vương tử Lao Luân Tư không?Hàn Thạc sững sờ, không phỏng đoán ra được tại sao Tạp Lạc Tư lại nói ra những lời này, nghe vậy liền gật đầu, kinh ngạc nhìn lại Tạp Lạc Tư rồi nói:- Không sai, có chuyện gì vậy?- Có câu không biết có nên nói hay không? –Sắc mặt Tạp Lạc Tư có chút lúng túng, nói ấp a ấp úng.
- Ha ha, không sao, ngươi cứ nói thẳng đi.
- Hàn Thạc cười nói, nghi hoặc trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Tạp Lạc Tư nghiêm sắc mặt, nhìn thật kỹ Hàn Thạc rồi nói:- Vậy ta nói thẳng ra, vương tử Lao Luân Tư là người không có hy vọng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất trong bốn vị vương tử.
Mặt khác, bởi vì thân phận của Lao Luân Tư đặc thù, một khi quốc vương bệ hạ băng hà, có lẽ hắn cũng sẽ gặp tai ương trước hết.
Thứ lỗi cho ta giao thiển ngôn thâm (thân thiết với người quen sơ), ngươi tốt nhất không nên quá gần gũi với vị vương tử ấy, minh triết bảo thân (sáng suốt tự bảo vệ) mới là cách làm tốt nhất đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của ngươi.
Trước khi tới thành Áo Sâm, Hàn Thạc đã nhận được thư của Ngải Mễ Lệ nên cũng hiểu được tình cảnh khó khăn của Lao Luân Tư.
Điểm này khi hắn lần đầu tiên tiếp xúc Lao Luân Tư đã biết, với thân phận con tư sinh của y thì việc này sớm muộn cũng sẽ có ngày này.
Khảm Địch Đạt cũng từng nhắc nhở Hàn Thạc, hắn tự nhiên hiểu được với thân phận này của Lao Luân Tư nếu muốn cho y kế thừa vương vị so với các vương tử khác dĩ nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, mấy năm nay Lao Luân Tư đối xử với hắn cũng không tệ, Hàn Thạc cũng đã từng đáp ứng Lao Luân Tư sẽ hết sức trợ giúp y.
Khi hắn tiếp quản thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì Lao Luân Tư càng dốc hết sức trợ giúp hắn, giờ đây y đang chính thức lâm vào khốn cảnh, vô luận như thế nào, Hàn Thạc cũng không thể nào chỉ ngồi nhìn không để ý tới.
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, thế nhưng ta là một người có ân tất báo, vương tử Lao Luân Tư đã từng trợ giúp ta, trong lúc y gặp phải nguy nan, vô luận nguy hiểm hay bất lợi thế nào với ta, ta cũng sẽ đi giúp y.
Đây là nguyên tắc sống của ta, sẽ tuyệt không thay đổi, hà hà, bất quá cảm ơn ngươi.
- Hàn Thạc mỉm cười nhìn Tạp Lạc Tư, tỏ rõ thái độ của mình.
Tạp Lạc Tư nghe vậy liền thở dài một tiếng, gật gật đầu rồi nói:- Bố Lai Ân, ta bội phục cách làm của ngươi, nhưng mà ngươi vẫn nên suy nghĩ thận trọng, cân nhắc chuyện này một chút, việc này không chỉ có quan hệ riêng một mình ngươi.
Một khi Lao Luân Tư không thể cầm quyền, ngươi cùng với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, còn có bằng hữu của ngươi sẽ vì việc này mà bị liên lụy.
Có đôi khi con người sống không chỉ vì mình mà còn muốn phải vì người khác.
Những lời này của Tạp Lạc Tư rất có lí, bất quá Hàn Thạc vẫn sẽ không vì mấy câu nói đó mà thay đổi chủ ý, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ chắc chắn vô cùng, hơn nữa hắn lại có Tử Vong Mộ Địa để dựa dẫm, cho dù tình thế tệ tới mức như lời Tạp Lạc Tư nói, Hàn Thạc cũng có thể nắm chắc di tản toàn bộ người thân một cách an toàn.
- Ý tốt của ngươi ta vô cùng cảm kích, ha ha, chỉ có điều ta nếu đã quyết định sẽ không hối hận, cho dù đây là một quyết định sai lầm thì ta cũng sẽ sai lầm tới cùng.
- Thần sắc Hàn Thạc không thay đổi, hiển nhiên không vì những lời của Tạp Lạc Tư mà thay đổi tâm tình, bình tĩnh thong dong trả lời.
Hàn Thạc đã nói tới mức này, Tạp Lạc Tư biết có khuyên nữa thì cũng không có tác dụng gì, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: - Thật không hy vọng trở thành địch nhân với ngươi, bất quá nếu cứ phát triển theo hướng này, e rằng có một số việc thật sự sẽ không do chúng ta quyết định, ôi!- Hai vị đang nói chuyện gì thế, các ngươi chính là hai thiên tài hiếm thấy của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, hà hà, xem ra thiên tài ma pháp thì ở bất luận quốc gia nào cũng đều có, Bố Lai Ân ngươi mới có hai mươi tuổi mà đã có thể trở thành Vong Linh Đại ma đạo sư, càng là một tên quái thai rồi.
- Trong lúc này thì Á Lôi Tư đột nhiên từ trên lầu đi xuống, cười hì hì nói với hai người.
- Không có gì, Á Lôi Tư tiên sinh, cả Bố Lai Ân nữa, ta còn có chút việc bận, hẹn gặp lại sau.
- Tạp Lạc Tư thi lễ với Á Lôi Tư và Hàn Thạc, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Hàn Thạc nhìn bóng lưng của Tạp Lạc Tư, hiểu được người này nhất định ủng hộ một trong ba vương tử khác, nếu không y sẽ không nói câu kia.
Tạp Lạc Tư bởi vì xem trọng thực lực của Hàn Thạc hoặc là không muốn đối đầu với một đối thủ cường đại như vậy, vì thế nên mới khuyên hắn như vậy.
Chẳng qua với Hàn Thạc mà nói, ma công đã tiến vào cảnh giới Phân Ma, cho dù đối mặt với một Kiếm thánh cũng chưa chắc bại, cái loại mới tiến giai Phong hệ Đại ma đạo sư như tên Tạp Lạc Tư này, căn bản không phải là đối thủ của hắn, bởi vậy đối với y, Hàn Thạc cũng không để ý cho lắm.
- Bố Lai Ân, tư liệu của ngươi đã được ghi chép lại, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là một Vong Linh Đại ma đạo sư rồi.
À, đây là huân chương và giấy chứng nhận mới của ngươi, ngươi có thể đi đặt may ma pháp bào của mình, thêu ký hiệu của Vong Linh Đại ma đạo sư lên rồi.
- Á Lôi Tư cười hì hì nhìn Hàn Thạc, đưa các thứ chứng minh cho cấp bậc mới của Hàn Thạc cho hắn.
- Cám ơn người, Á Lôi Tư tiên sinh!Hàn Thạc nói một câu cảm ơn, sau đó tiếp:- Được rồi, ta cũng phải đi đây.
- Chờ một chút!Á Lôi Tư mỉm cười gọi:- Ngải Mã viện trưởng của các ngươi là bạn tốt của ta, cô ấy cũng tạc một pho tượng của ngươi trong học viện, Ngải Mã đã từng tới đây một lần xác nhận cấp bậc của ngươi.
Ngươi nếu không ngại thì ta sẽ đưa tư liệu mới nhất của ngươi cho cô ấy.
Hà hà, việc này sẽ trợ giúp đề cao địa vị của ngươi tại học viện Ba Bỉ Luân.
Hàn Thạc sững sờ, sau đó gật đầu mỉm cười:- Việc này ngài cứ tùy tiện, ta không có ý kiến.
Bất quá Ngải Mã viện trưởng đã biết thực lực mới của ta, ta nghĩ ngài nếu thông báo hay không cũng không có quan hệ gì hết.
- Như vậy à, ha ha, vậy xem như được rồi.
Á Lôi Tư cười, sau đó nói:- Tốt lắm, ngươi cứ đi lo chuyện của ngươi đi, ta hy vọng lần tới nếu ngươi đi xác nhận cấp bậc Thánh ma đạo sư, ta vẫn còn sống để chứng nhận cho ngươi, điều đó sẽ là vinh hạnh lớn nhất của ta đó.
Hàn Thạc cười hề hà nói:- Hy vọng như thế, nhưng mà Á Lôi Tư tiên sinh, ngài cần phải sống lâu thêm chút nữa!Nói xong, Hàn Thạc cũng không tiếp tục ở lại ma pháp công hội, đi thẳng xuống lầu rồi ra ngoài.
Ở dưới lầu, Tạp Lạc Tư và nhóm người hầu của hắn đã sớm rời đi, khi Hàn Thạc đi từ trên lầu xuống, cô gái kia hiển nhiên đã biết Hàn Thạc thành công tấn cấp, sùng bái nhìn hắn rồi nói một cách hứng phấn:- Ngươi thật sự lợi hại a, ta đã làm việc ở nơi này nhiều năm rồi mà vẫn chưa thấy được một vị Đại ma đạo sư trẻ như vậy!Nhẹ nhàng mỉm cười, gật gật đầu với cô gái, Hàn Thạc cũng không nói thêm cái gì, liền rời đi, sau đó thẳng hướng tới tổng bộ Ám Mạc.
Núi Áo Nhĩ Đạt Tư, tổng bộ của Ám Mạc.
Lần tới này khi Hàn Thạc đưa ra thẻ bài thân phận, lập tức liền được tiếp đãi hậu, một thành viên trong số đó liền dẫn hắn tới một nơi.
- Đại nhân, ngài chờ trong chốc lát, ta đi thông báo trước một chút .
- Thành viên Ám Mạc kia sau khi dẫn Hàn Thạc tới trước một cánh cửa đá rộng lớn liền cung kính nói với hắn.
Thông qua cánh cửa đá to rộng, Hàn Thạc lại có thể cảm nhận được vài cỗ khí tức cường đại truyền ra từ bên trong.
Thông thường những người mà hắn biết đều lưu lại ấn tượng, cho dù cách rất xa cũng có thể thông qua khí tức để nhận ra.
Phân Ma cảnh giới với thần thức đại thành càng làm cho Hàn Thạc có thể dễ dàng phân biệt các luồng khí tức bất đồng của mỗi người, bên trong cánh cửa đá có bố trí vài ma pháp kết giới phức tạp nhưng không cách nào ngăn trở được cảm ứng thần thức của hắn.
- Ừ, ngươi đi đi.
- Hàn Thạc gật đầu.
Giờ đây, thân phận của Hàn Thạc đã không còn như xưa, ở bên trong Ám Mạc, Nhật sứ giả tuyệt đối thuộc về cấp cao, lần trước hắn phá hoại hành động của Tái Nhĩ Đặc ở trong thế giới dưới lòng đất, khi ấy hắn đã thành công tấn cấp Nhị Nhật sứ giả.
Trong cơ cấu của Ám Mạc, Nhị Nhật sứ giả như Hàn Thạc cũng không nhiều, cho nên thành viên này tự nhiên đối đãi với hắn cẩn thận cung kính.
Từ trong miệng của thành viên này, Hàn Thạc biết hiện giờ ba cự đầu của Ám Mạc đều đã tề tụ nơi đây, thậm chí còn có cả một số nguyên lão vốn đã thoái ẩn, dường như đang thương nghị một việc gì đó lớn lao.
Cả cơ cấu của Ám Mạc vô cùng khổng lồ, có thể tham dự lần hội nghị này thấp nhất đều phải là Tam Nhật sứ giả, thế nhưng thành viên này biết thân phận của Hàn Thạc khá đặc biệt, cho nên mới tiến vào thông báo một tiếng.
Thần thức của Hàn Thạc có thể cảm ứng được khí tức của Ngải Mễ Lệ cùng với Khảm Địch Đạt, còn có Tắc Tây Lị Á quan hệ không quá tốt với hắn, trừ mấy người này ra thì các khí tức còn lại đều xa lạ cả, bất quá những người này nếu đã tụ tập tại nơi này, nhất định là có chuyện trọng yếu phải thương nghị, điểm này là chắc chắn.
Tổng bộ của Ám Mạc phòng ngự nghiêm ngặt, bên trong lại được bố trí rất nhiều ma pháp kết giới phức tạp kỳ lạ, Hàn Thạc cũng không phóng Huyền ma ra để nghe lén, chỉ đứng chờ bên ngoài.
Sau một lát, thành viên kia đi ra cùng với một người, người này thân thể cường tráng, chính trực, đang độ tuổi tráng niên, từ bàn tay thô ráp có thể nhận ra hắn sử dụng vũ khí hạng nặng, râu tóc tươi tốt, y gật đầu với Hàn Thạc, nói:- Bố Lai Ân phải không? Ngươi theo ta.
Sau khi nói xong, y nói với tên thành viên đã dẫn Hàn Thạc tới:- Được rồi, việc của ngươi tới đây là xong rồi.
Trong lúc đi vào bên trong, tráng hán này tự giới thiệu:- Cũng giống như ngươi, ta cũng là một Nhị Nhật sứ giả, hà hà, cấp trên có khẩu dụ cho ta dẫn ngươi đi vào.
Đây là một cái thông đạo cực kỳ rộng lớn, trên vách tường của thông đạo có cơ quan cường nỗ, còn có các loại ma pháp pháo cỡ nhỏ, thậm chí có vài loại ma pháp kết giới bí ẩn.
Nếu không có tư cách tiến vào, Hàn Thạc dám cam đoan nếu có vài tên nào không biết mà đi lộn vào, nghênh đón hắn chỉ có tử lộ.
Xuyên qua hết thông đạo rộng lớn này, tới một cánh cửa lớn có hai tên thành viên đứng gác, thành viên dẫn đường này mới chỉ chỉ vào cánh cửa động, nói với Hàn Thạc:- Ngươi đi vào đi.
Hàn Thạc sửng sốt, nhìn người này rồi mở miệng nói:- Ngươi không đi vào cùng ta sao?Người kia cười khổ lắc đầu, trả lời bất đắc dĩ:- Ta không có tư cách đi vào, mặc dù ta cũng là Nhị Nhật sứ giả giống như ngươi, bất quá lại chỉ có thể đứng ở nơi này phòng vệ, ai da, ai biểu ngươi có một người dẫn đường tốt nào, thượng cấp không cho phép ta đi vào.
Hắn vừa nói xong như vậy, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy tức cười, sau đó cười xin lỗi với người kia, không nói thêm gì liền đi vào bên trong.
Chân của Hàn Thạc vừa chạm đất, một trận pháp đột nhiên khởi động, khi một đạo quang mang màu trắng hiện lên, Hàn Thạc phát hiện hắn đã xuất hiện ở bên trong một gian thạch thất rộng rãi kín bưng.
Gian thạch thất to cỡ một sân bóng rổ, chung quanh có mấy ghế dựa do bạch ngọc điêu khắc thành, trên bàn để đầy cái loại trái cây, điểm tâm.
Chung quanh một cái bàn hình thoi có sắp xếp mười ba cái ghế, trên mỗi cái ghế đều có một người ngồi, lúc này ánh mắt của mười ba người đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Thạc.
Ở một góc bàn, ba thủ lĩnh Ám Mạc đang ngồi, phân biệt là Khảm Địch Đạt, Ai Mễ Á Tư, Tắc Tây Lỵ Á.
Ngải Mễ Lệ đang ngồi ngay ngắn ở một cạnh khác, cặp mắt sáng chỉ liếc nhìn Hàn Thạc một cái, sau đó theo tiềm thức quay đầu đi, chắc là tị hiềm, tránh bị người khác nhìn ra được điều gì.
Mười ba người này mới là cấp cao chính thức của Ám Mạc, trong đó cấp thấp nhất là Ngải Mễ Lệ cũng đã tiến giai tới Tam Nhật sứ giả, nhóm Khảm Địch Đạt Tắc Tây Lỵ Á cấp bậc lại càng đạt tới cấp cao nhất là Ngũ Nhật sứ giả.
Chỉ có điều, Hàn Thạc liếc mắt một cái, đột nhiên phát hiện vị trí ngồi của nhóm thủ lĩnh Khảm Địch Đạt, Ai Mễ Á Tư, Tắc Tây Lỵ Á cũng không phải là ghế chủ tịch, vị trí tôn quý nhất có hai lão nhân tướng mạo xấu xí đang ngồi.
Một người trong đó Hàn Thạc đã từng gặp qua, chính là lão giả trông coi cửa hàng suốt ngày cười hề hề ở cứ điểm của Ám Mạc tại Nhật Diệu cốc.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!