Lao Tuân Tư hơi kinh ngạc nhìn Hàn Thạc rồi cười nói: - Tốt lắm. Thân hình bất thình lình lại di chuyển, thoáng cái đã ở trước mặt hắn, một cước hung mãnh như thiểm điện lại đá ra, mục tiêu vẫn là tiểu phúc của hắn. Lúc này tiểu phúc Hàn Thạc đã trúng phải một cước cuồng mãnh khiến toàn thân cực kỳ đau đớn, trong lòng rất rõ ràng đối với tốc độ và lực công kích của trung cấp kỵ sĩ Lao Tuân Tư, bản thân ngay cả cảnh giới Ma công tầng thứ nhất “Cố thể” còn chưa vượt qua thì nói chi đến việc có thể chống đỡ được. Nhưng chẳng biết vì sao, Hàn Thạc không thấy sợ hãi chút nào, lại loáng thoáng có phần chờ mong hưng phấn. Ma nguyên lực trong cơ thể hắn trong nháy mắt đã lưu chuyển quanh tiểu phúc mấy vòng. Hắn bỗng thấy cảm giác đau nhức giảm bớt một chút, lực chú ý tập trung đạt mức trước nay chưa hề có, bình tĩnh đối mặt với đòn công kích tiếp theo của Lao Luân Tư. Ngay khi một cước của Lao Luân Tư vừa tới, Hàn Thạc đã dồn lực xuống chân, đột nhiên lùi mạnh lại nhanh như chớp né tránh cước gã đang đá tới. Lao Luân Tư không hề kinh ngạc, động tác cũng không hề ngừng lại, một cước đá vào khoảng không, thoáng chốc đã đuổi kịp hắn, liên tiếp quyền đấm cước đá, công kích Hàn Thạc mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ. Cảnh giới của Lao Luân Tư đã là trung cấp kỵ sĩ, các phương diện từ huy động đấu khí đến thể lực cùng lực lượng công kích đã hoàn toàn vượt xa so với những tráng hán bình thường, cho dù Hàn Thạc có linh hoạt như thế nào vẫn không thể tránh khỏi việc liên tiếp trúng chiêu. Chỉ nghe những thanh âm “bốp bụp bốp bụp” vang lên không ngừng. Hắn ngoại trừ khuôn mặt thì các bộ vị khác như ngực, eo, bụng, chân, tay đều không thể phòng ngự trọn vẹn, không ngừng bị Lao Luân Tư gây thương tổn. Thân thể liên tiếp bị trúng đòn, sự đau đớn càng lúc càng kịch liệt khiến thân thể bị ảnh hưởng, tốc độ tránh đòn của Hàn Thạc bắt đầu chậm lại. Dính nhiều đòn công kích như thế khiến hai chân hắn nặng trĩu tựa như đeo chì, mỗi bước di chuyển nặng nề như mang theo vạn cân vậy. Nếu không phải trong khoảng thời gian này Hàn Thạc không ngừng dùng Ma công rèn luyện thân thể, thì với thân thể vốn yếu nhược của Bố Lai Ân, e rằng không thể duy trì nổi một phút trước công kích như bão tố của Lao Luân Tư, sẽ trực tiếp bị đánh chết. Lần trước khi đối mặt với Khắc Lao Đức và Ai Lý Khắc, hai người đều dùng đấu khí trực tiếp đánh vào trong cơ thể Hàn Thạc. Thế nhưng đấu khí vừa xâm nhập liền bị ma nguyên lực bao vây lại khiến cho thân thể hắn không phải chịu thương tổn quá mức. Hai lần bị đấu khí xâm nhập vào trong cơ thể nhưng Hàn Thạc không phải thụ thương quá lớn nên hắn mơ hồ có phần xem thường đám chiến sĩ kỵ sĩ này. Nhưng hiện giờ bị Lao Luân Tư đánh cho đau đớn quằn quại như vậy, hắn mới thực sự nhận ra suy nghĩ trước kia là hoàn toàn sai lầm. Sở dĩ trước kia không thụ thương hoàn toàn là nhờ vào công hiệu thần kỳ của ma nguyên lực, nếu như trong cơ thể không có ma nguyên lực thì e rằng đấu khí vừa xâm nhập, lục phủ ngũ tạng đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi, khó trách lúc trước khi đấu khí của Khắc Lao Đức chui vào cơ thể, mình không chết thảm đương trường lại làm nhiều người kinh ngạc đến vậy, đó cũng là vì sao đấu khí Ai Lý Khắc vừa xâm nhập cơ thể mình thì gã liền cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, ngay cả kiểm tra cũng không cần. Hiện tại Lao Luân Tư đã thay đổi phương pháp sử dụng đấu khí, không trực tiếp dùng đấu khí phá hủy nội tạng mà ngược lại gia tăng lực công kích cùng tốc độ, công hiệu thần kỳ của ma nguyên lực trước giờ vô pháp thi triển, chỉ có thể lấy nhục thân bị động chịu trận. “Bách!”Một cước tương tự lại đá vào tiểu phúc Hàn Thạc, hắn loạng choạng không ngừng, liên tiếp lùi lại, cuối cùng không chịu nổi lại ngã xuống lần nữa. Hiện tại Hàn Thạc đã gãy hai đoạn xương sườn, những vết thương khác càng nhiều vô số kể, ngoại trừ khuôn mặt là không đáng ngại, thân thể lần này đã thụ trọng thương nặng nhất từ trước đến giờ. Người hắn run rẩy, không ngừng muốn đứng lên nhưng mỗi lần đứng lên lại lảo đảo rồi ngã xuống. Hiện giờ mỗi lần Hàn Thạc chuyển động thân mình là một lần đau đớn kịch liệt, nhưng lúc này trong lòng hắn lại đang mừng như điên không dứt. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ lưu chuyển ma nguyên lực so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, lưu động khắp các chỗ đau nhức toàn thân, các miệng vết thương, những chỗ xương cốt bị gãy, có một loại cảm giác nóng rát kỳ dị. Hàn Thạc đã rõ ràng, quả nhiên phán đoán trước đó của hắn không sai, cảnh giới “Cố thể” đã có đột phá, phương pháp phá xong rồi lập quả là nhanh nhất, giờ đây ma nguyên lực lưu động dị thường, đang không ngừng chữa trị cho thân thể bị hư hại, một lần nữa cải tạo gột rửa gân cốt da thịt khiến cho nhục thân hắn từ nay về sau càng thêm mạnh mẽ dẻo dai. Thân thể mặc dù đau đớn vô cùng nhưng Hàn Thạc lại cực kỳ hài lòng, vừa nghiến răng nghiến lợi kêu thảm, vừa nhếch mép cười hắc hắc không ngừng, cuối cùng mạnh mẽ đứng dậy, nhìn thẳng vào Lao Luân Tư nói: - Ta nghĩ chúng ta có thể giao dịch lâu dài được. Lao Luân Tư dừng tay, đứng trước mặt Hàn Thạc, khẽ cau mày nhìn thân thể đang loạng choạng của Hàn Thạc, lần lượt té ngã rồi lại đứng thẳng dậy. Gã thân là người công kích tự nhiên có thể hiểu được lực công kích vừa rồi của bản thân, cho dù là sơ cấp chiến sĩ có đấu khí phòng ngự đối mặt với công kích cường mãnh thế này cũng không thể ngoan cường như hắn được. Điều làm Lao Luân Tư kinh ngạc chính là Hàn Thạc chịu công kích mãnh liệt như vậy nhưng lại không ngừng lớn tiếng cười thảm, hơn nữa từ trong tiếng cười gã cảm nhận được sự vui sướng tràn ngập thực sự của hắn, điều này làm cho Lao Luân Tư không thể nào lý giải được. Đến khi Hàn Thạc nói muốn giao dịch lâu dài với Lao Luân Tư, gã đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, rồi chợt mỉm cười nói: - Bố Lai Ân, ngươi rất thú vị, bất quá ngươi muốn giao dịch lâu dài thì phải xem bản thân ngươi tiếp theo đây có trụ được không đã. Thành thật mà nói hôm nay ta vẫn chưa dùng hết toàn lực, cũng không hề dụng đến bội kiếm. Kim tệ ta có, nếu ngươi còn muốn kiếm tiền có thể tùy thời tới kiếm ta, từ nay về sau cứ dựa theo giá này, mỗi lần năm kim tệ, thế nào?Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:- Không thành vấn đề, ta rất nhanh sẽ quay lại. - Rất tốt, Bố Lai Ân, ngươi rất thú vị, hy vọng ngươi có thể tiến bộ nhanh chóng, lần sau công kích của ta sẽ càng thêm mãnh liệt, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng đó! - Lao Luân Tư vừa nói vừa cầm bội kiếm đi thay quần áo, trực tiếp rời khỏi thí luyện trường. Sau khi Lao Luân Tư rời đi, Hàn Thạc không lập tức rời khỏi mà khoanh chân ngồi xuống, vẫn theo phương thức tu luyện Ma công, đem ma nguyên lực cải tạo chữa trị thương thế. Lúc lâu sau, Hàn Thạc cảm giác được một phần thể lực đã phục hồi lại theo sự lưu động của ma nguyên lực, đồng thời hai chân nặng tựa vạn cân cũng đã khôi phục một chút khí lực. Thân thể giờ đây mặc dù vẫn đau nhức khắp người nhưng so với sự vô lực toàn thần vừa rồi thì nỗi đau đớn kinh người đã giảm đi một chút. Hàn Thạc nhe răng trợn mắt động đậy thân một chút, cảm thụ được sự thống khổ của thân thể, hắn nhếch miệng cười khẽ rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó lắc la lắc lư đi ra khỏi thí luyện trường. - Ồ, là Bố Lai Ân a, ngươi không sao chứ?Hàn Thạc vừa đi ra khỏi thí luyện trường, chợt nghe tiếng kinh hô bên cạnh, xoay người nhìn lại thì ra là chiến sĩ trẻ tuổi Gia Nhĩ trước đó trong đại sảnh đã có hảo ý khuyên bảo mình. Xem bộ dáng gã, bộ áo dài bó sát người có dính tro bụi, trán cùng quần áo cũng chỉ lấm tấm mồ hôi, tựa hồ cũng không phải chịu thương tổn nhiều lắm. - Không sao. - Hàn Thạc mỉm cười gật gật đầu với gã, trả lời thản nhiên. Gia Nhĩ là một chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu, liếc mắt liền có thể nhận ra thể trạng của Hàn Thạc, không hề giống với cái gọi là không đáng ngại theo lời hắn. Gã làm bia đỡ đạn có kinh nghiệm tương đối phong phú, tự nhiên hiểu được bề ngoài mặc dù không nhìn ra điều gì nhưng không có nghĩa là thân thể không bị thương tổn, mà Hàn Thạc bây giờ vô luận đi đứng hay vẻ mặt đều nói lên rằng thể trạng hắn rất không ổn. Bước nhanh về phía Hàn Thạc, Gia Nhĩ đưa tay dìu hắn, nhíu mày nói:- Còn nói không có gì, thể trạng ngươi bây giờ khẳng định rất không ổn. Như vậy đi, ta đưa ngươi về. Cũng may là ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng ngươi bị đập chết luôn rồi đó chứ. Gia Nhĩ thật sự có ý tốt, nhưng Hàn Thạc giờ đây thân phận chỉ là một gã tạp dịch Vong Linh hệ, hơn nữa còn là một gã tạp dịch ngu ngốc điên rồ, nếu cùng Gia Nhĩ trở về dám chắc sẽ dẫn đến một số phiền toái không cần thiết. Mặt khác, Hàn Thạc cũng không muốn thiếu nợ nhân tình, thân thể mặc dù có chút không ổn, nhưng nếu cố nhẫn nại thì đi đứng chậm rãi cũng không có vấn đề gì, bởi vậy nên hắn khẽ gạt tay của Gia Nhĩ ra, mỉm cười nói:- Cám ơn ngươi Gia Nhĩ, ta thật sự không có chuyện gì, có thể tự mình về được. Nói xong Hàn Thạc liền trực tiếp định rời đi, nhưng khi quay người lại, hắn đột nhiên nhận thấy phía xa có người đang đi tới, là một nhân vật rất quen thuộc - Khắc Lao Đức. Phía sau Khắc Lao Đức cũng dẫn theo một gã bia thịt, cũng đi tới hướng thí luyện trường của kỵ sĩ đệ tử, xem chừng gã rõ ràng là cũng định dùng lá chắn thịt này tự thân tu luyện. Trước khi đến kỵ sĩ học viện, Hàn Thạc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc gặp lại Khắc Lao Đức, lần trước tại Quang hệ ma pháp học viện, Tiểu Khô Lâu của hắn thiếu chút đã bị gã chấn nát, ngay cả bản thân cũng bị đấu khí của gã xâm nhập vào cơ thể, nếu không phải bản thân có ma nguyên lực vây đấu khí lại, sợ rằng cái mạng nhỏ đã toi trong tay Khắc Lao Đức này rồi. Khắc Lao Đức cũng không hề để tâm chuyện này, cũng không biết Hàn Thạc chính là chủ nhân của tiểu Khô Lâu, nhưng Hàn Thạc đã âm thầm ghi nhớ món nợ này, định sẽ có ngày trả đủ. Mặc dù đã sớm chuẩn bị cho việc gặp Khắc Lao Đức, nhưng bây giờ thân thể cực kỳ suy nhược, hắn không hề muốn đụng độ với gã ngay lúc này, nếu không vạn nhất mà hắn phỏng đoán sai, gã lần trước để bụng mình, lần này xuất thủ phục thù, chiếu theo thể trạng mình lúc này chỉ có một con đường chết mà thôi. Thấy Khắc Lao Đức trên mặt khẽ lộ nét cười rạng rỡ, quay đầu cùng mấy kỵ sĩ đệ tử bên cạnh cao giọng bàn luận gì đó, đang chậm rãi đi về phía bên này, Hàn Thạc liền nhanh chóng nghĩ biện pháp tránh né.