Đại ma vương

Chương 125: Ta có lợi hại không?

30-08-2024


Trước Sau

Khi ra khỏi Ám Mạc, Hàn Thạc dặn dò Thiết Tư Đặc, bảo gã không cần chờ đợi.
Hàn Thạc đi thẳng về Ba Bỉ Luân học ma vũ học viện, khi sắp tới học viện thì xuống xe đi bộ vào đám mộ hoang ở sau núi, rồi tiến vào khu lăng mộ có Tử Vong Mộ Địa.
Hắn không đi vào Tử Vong Mộ Địa, mà lấy ra quả Đạt Cách Mã, ba quả Đạt Cách Mã được Hàn Thạc sử dụng dụng cụ đặc biệt cất giữ cẩn thận.
Hắn lấy ra một quả quan sát một hồi, phát hiện bề ngoài quả này cũng không có gì nổi bật, nhìn qua có vẻ xấu xí.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc khoanh chân ngồi xuống, do dự một lúc rồi nuốt vào quả Đạt Cách Mã lớn hơn nắm tay, miệng cảm giác có hơi đắng, khá khó nhai, so với hoa quả bình thường loại quả Đạt Cách Mã này thật sự rất khó ăn.
Sau khi hắn ăn xong, lập tức vận chuyển ma công, bắt đầu điều động Ma Nguyên lực, chậm rãi ngưng tụ Ma Nguyên lực lên đầu.
Lúc đầu cũng không có tình huống dị thường phát sinh, nhưng chỉ sau một lát, Hàn Thạc dần cảm thấy bất thường.
Từng đạo lực lượng quái dị như suối chảy từ trong bụng tản ra, từ tiểu phúc bừng bừng bốc lên, hướng về trên đầu.
Cỗ lực lượng quái dị này giống như một loại vòng xoáy, nơi nó đi qua đều có cảm giác đau đớn đến tận xương cốt, ngay cả Hàn Thạc giờ đây với thân thể cứng cỏi cùng ý chí kiên định cũng cảm thấy không chịu được.
Sau khi dòng lực lượng quái dị lưu chuyển đến đầu hắn, trong đầu hắn ầm ầm chấn động, giống như hàng trăm viên pháo đạn đồng thời nổ tung.
Âm thanh ầm ầm trong đầu vang lên liên miên không dứt.
Nương theo tiếng nổ là đầu thống khổ đến tận xương tủy, sau khi vùng não được ma công mở mang, độ linh mẫn của ngũ quan được tăng lên rất nhiều, Hàn Thạc có thể cảm giác được các nếp nhăn trong não bị dòng xoáy lực lượng tràn ngập.
Chuyện này khá giống khi mở rộng kinh mạch, bởi vì tác dụng của quả Đạt Cách Mã, vùng não của Hàn Thạc dưới một loại phương thức thần kì được khai phát dần dần.
Quá trình này vô cùng huyền diệu, ngay cả chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thống khổ kịch liệt hoàn toàn bao phủ Hàn Thạc.
Nếu là một người bình thường, khi đầu óc chịu kích thích mãnh liệt như vậy, lập tức sẽ trở thành ngu ngốc hoặc phát điên.
Bởi vì não người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này.
Trong đầu bất luận có một chút dị thường thay đổi, đều có thể khiến cho người ta biến hóa không lường được.
Loại thống khổ xâm nhập đến tận nhân tâm này lập tức có thể khiến cho người bình thường phát điên.
Thậm chí còn vĩnh viễn không thể khôi phục lại.
Cho dù Hàn Thạc là người có tinh thần cực kỳ cứng cỏi, dưới tác dụng của quả Đạt Cách Mã, dù có Ma Nguyên lực không ngừng bảo vệ cũng bị quá trình này hành hạ đến chết đi sống lại.
Nếu là người khác thì chỉ có một con đường chết.
Toàn thân run rẩy, Hàn Thạc ngồi xếp bằng, mồ hôi chảy như mưa.
Hắn đã rất lâu chưa gào rú, nhưng lần này hắn nhịn không được phải gầm lên.
Sau một lúc, chỗ ngồi của hắn bị mồ hôi thấm ướt.
Tiếng gầm nhẹ từ từ nhỏ đi, miệng cùng thân thể đồng thời run lên nhè nhẹ.
Duy trì tư thế như vậy một lúc lâu, Hàn Thạc cứng đờ ngã xuống mặt đất ẩm ướt, trong chốc lát chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn thong thả tỉnh dậy, sau khi tỉnh táo lại hắn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân trên dưới đều đau đớn.
Ngẩng đầu cử động cơ thể, vừa nhìn lên phía trên trong lòng hắn lập tức tràn ngập cảm giác vui mừng cực độ.
Bên trong phần mộ u ám, ngay cả những hoa văn rất nhỏ của vách đá phía trên đỉnh đầu vài thước, không ngờ hắn lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Thị giác của Hàn Thạc vốn cũng vô cùng tốt, nhưng hiện tại cảm giác lại càng thần kì, chỉ trong chốc lát cơ hồ làm cho hắn không dám tin.
Khi chú ý quan sát bốn phía, phát hiện tất cả mọi thứ trong phần mộ hôn ám, chỉ cần hắn nhìn kỹ đều có thể thấy một cách rõ ràng.
Hàn Thạc lại càng tràn đầy ngạc nhiên.
Đôi mắt giống như kính phóng đại, sự vật cách vài thước, chỉ cần chậm rãi nhìn kỹ, khoảng cách như là bị kéo gần lại một chút, vốn một điểm nhỏ sẽ được chậm rãi phóng to lên đến mức hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Hàn Thạc hiểu được chuyện này tuyệt đối là công lao của quả Đạt Cách Mã, nếu một quả Đạt Cách Mã không đủ lập tức hắn nóng lòng mang hai quả còn lại ra ăn ngay.
Mừng rỡ như điên, hắn ngồi xuống minh tưởng một lúc, quả nhiên phát hiện lực ngưng tụ và tốc độ lưu chuyển của tinh thần lực đã tăng lên rất nhiều.
Như vậy, từ nay về sau, khi Hàn Thạc minh tưởng tốc độ thu được tinh thần lực sẽ tiến thêm một bước, nếu sử dụng ma pháp đối chiến, sau khi tinh thần lực bị khô kiệt, thông qua phương thức minh tưởng, tốc độ khôi phục của hắn tất nhiên cao hơn nhiều so với người bình thường, việc này có ý nghĩa vô luận là tu luyện hay đối chiến, Hàn Thạc sẽ có thu hoạch nhiều hơn so với ma pháp sư thông thường.
Hắn không lưu lại nơi này, giờ đây cảm giác được tinh thần lực có tiến bộ, Hàn Thạc quyết định tiếp tục tiến cấp đến giai đoạn kế tiếp của vong linh ma pháp.
Tới bây giờ, hắn đều nắm vững toàn bộ các loại sơ cấp vong linh ma pháp, có thể sử dụng thuần thục.
Theo tinh thần lực đề cao, Hàn Thạc tự tin bản thân sẽ nhanh chóng đột phá, xem ra trong thời gian rất ngắn, tiến cấp đến tốt nghiệp cao cấp ma pháp sư của Vong Linh hệ cũng không phải là việc khó.
Trong khi bị thương mấy hôm trước, Hàn Thạc từng nghiên cứu qua các ma pháp trung cấp.
Một số tri thức bên trong, hắn vẫn không hiểu rõ, xem ra đây là lúc đi tìm Phạm Ny để giải đáp rồi.
Sau khi ra khỏi phần mộ, bên ngoài sắc trời bao trùm một tầng ngân y rực rỡ, không ngờ sau một hồi tuyết rơi lớn, tuyết rơi đã bao trùm toàn bộ cảnh sắc bốn phía, dõi mắt nhìn lại đã trở thành một thế giới tuyết trắng.
Gió lạnh thổi qua, cơ thể vốn ướt mèm lập tức cảm thấy rét lạnh.
Trong băng thiên tuyết địa, Hàn Thạc thay bộ quần áo ướt trên người xuống, trần trụi đối mặt với thế giới trắng toát.
Dõi mắt nhìn về nơi xa, tầm nhìn của đôi mắt rõ ràng tăng lên rất nhiều, nếu nói lúc ở trong phần mộ, con mắt Hàn Thạc công hiệu như kính phóng đại, như vậy khi ra khỏi phần mộ, dõi mắt nhìn xa mà nói, con mắt của hắn không ngừng triển khai, dường như lại thêm công năng của kính viễn vọng, thu hết cảnh sắc nơi cực xa vào đáy mắt.
Cây cối chung quanh đều trở nên rõ ràng, sự thần kỳ này làm cho Hàn Thạc gần như không tự khống chế được muốn hét lớn lên.
Mặc dù bây giờ cơ thể của hắn căn bản không sợ sự thay đổi nóng lạnh của thời tiết, nhưng vì không quá mức bắt mắt, Hàn Thạc vẫn lấy trong không gian giới chỉ một bộ quần áo dầy mặc vào.
Sau đó, hắn liền đi về phía Vong Linh hệ.
Dưới bông tuyết bao trùm, cảnh sắc có một loại thú vị rất đặc biệt, trên đường đi, trong đầu Hàn Thạc không ngừng hiện ra những sự tình xảy ra cùng Phạm Ny.
Bất quá vừa nhớ tới quan hệ giờ đây với Ngải Mễ Lệ, hắn có chút cảm giác không dám đối diện với Phạm Ny.
Vừa đến Hắc Ám hệ, bên tai Hàn Thạc lập tức truyền đến tiếng gào điếc tai.
Trong tiếng hò hét tràn ngập hưng phấn, dường như có một yến hội đang long trọng cử hành.
Hàn Thạc thầm ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì trên đường đến Hắc Ám hệ có rất nhiều kiến trúc ngăn trở, hắn cũng không có điều kiện để lấy thị lực kinh người mà nhìn.
Khoảng cách mấy trăm thước thoáng cái là đến, hắn cũng không cần thiết phóng thích Nguyên Ma quan sát, bởi vậy sải bước đi tới.
Tại quảng trường của Hắc Ám hệ, có rất đông học viên và giáo sư của học viện.
Vừa có học sinh Hắc Ám hệ và Vong Linh hệ, còn có thầy trò của các hệ ma pháp khác.
Thậm chí còn có một số kỵ sĩ, kiếm sĩ cũng lẫn lộn ở bên trong có vẻ phi thường náo nhiệt.
Quảng trường rộng lớn sau khi dung nạp hơn trăm người, cũng có vẻ hơi chật chội, rất nhiều đệ tử ở bên ngoài cũng đang ra sức chen vào bên trong, còn có một số đệ tử xấu xa dán mắt vào các nữ sinh, liều mạng dựa vào, khiến cho các tiếng quét khẽ vang lên.
Sau khi tới nơi này, Hàn Thạc vốn định sử dụng Nguyên Ma dò xét, lại cảm giác được chung quanh có ma pháp ba động mãnh liệt, xem ra bên trong quảng trường tựa hồ có bố trí ma pháp kết giới.
Nếu không cẩn thận để Nguyên Ma đụng vào ma pháp kết giới khiến cho người khác chú ý thì không phải là chuyện tốt.
Bởi vậy, chỉ hơi do dự một chút, Hàn Thạc liền không thả Nguyên Ma ra mà ngược lại dựa vào thân thể cứng cỏi, dùng lực chen vào bên trong.
Mấy tên Lôi hệ pháp sư, bị Hàn Thạc chen lấn, tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất quá hắn không hề để ý, nhìn mà coi như không thấy tiếp tục mạnh mẽ xông vào.
Mấy người này thân thể gầy yếu so với Hàn Thạc chênh lệch không chỉ là một chút, bị hắn chen lấn đẩy ra, xông thẳng vào.
Thị giác siêu phàm lúc này lại phát huy tác dụng, Hàn Thạc liếc nhìn đã thấy Lỵ Toa đang đứng phía trước.
Hắn lập tức đẩy ra những người khác chen về phía Lỵ Toa, trên đường đi tới mọi người đều nhíu mày chửi nhỏ.
Khi đi tới bên cạnh Lỵ Toa, Hàn Thạc nhìn thấy một tên kiếm sĩ tướng mạo hèn mọn, ánh mắt láo liên chăm chú vào bộ ngực giờ đây đã trở nên căng đầy của Lỵ Toa, cố gắng tới gần nàng hy vọng chiếm chút tiện nghi.
Hàn Thạc bây giờ tới mới phát hiện trong quảng trường bố trí ma pháp kết giới, đoàn người bên trong tựa hồ đang tiến hành tỷ đấu ma pháp, khó trách khiến cho khắp nơi chú ý.
Lỵ Toa đang tập trung tinh thần chú ý các trận đấu đặc sắc trên quảng trường, thỉnh thoảng còn cao giọng kêu lên một chút, bên cạnh nàng còn có Ngả Mễ và A Tây Na, các cô gái đều hưng phấn như nhau, căn bản không để ý đến người bên ngoài dòm ngó.
Tên kiếm sĩ kia thật vất vả mới đến được bên cạnh Lỵ Toa, vẻ mặt mê mệt dán mắt vào bộ ngực của Lỵ Toa, đưa mặt tới gần định nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi.
“Bịch” một tiếng, Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện, đụng mạnh vào tên kiếm sĩ có ý đồ đến gần Lỵ Toa, đẩy hắn ngả vào một đám nam sinh ma pháp sư Phong hệ phía sau, bị chửi mắng một trận và đánh cho vài đấm.
Sau đó Hàn Thạc nheo mắt, nhìn tên kiếm sĩ vừa đứng dậy lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn thoải mái đứng bên cạnh Lỵ Toa, còn cố ý xô đẩy phía trước để dựa vào lưng Lỵ Toa.
Tên kiếm sĩ này sắp đắc thủ, lại bị Hàn Thạc chơi xấu như vậy, lộ ra vẻ mặt buồn bực, dựng ngón tay giữa, dùng khẩu hình nói với Hàn Thạc: “Ngươi chen ngang!” Hàn Thạc nhún vai, vẻ mặt đắc ý, cũng dùng khẩu hình chậm rãi biểu đạt: “Thì sao?”Tên kiếm sĩ trừng mắt lộ vẻ bất lực, đôi mắt láo liên nhìn quanh một vòng, tiện thể tìm kiếm mục tiêu khác.
Liền tại lúc này, khuỷu tay Lỵ Toa thình lình đánh vào ngực Hàn Thạc.
Chỉ có điều với loại công kích này, đánh vào trên người Hàn Thạc cơ bản không có tác dụng, bất quá tên kiếm sĩ đối diện lập tức lộ ra vẻ vui mừng trước tai nạn của người khác, hưng phấn nhìn Hàn Thạc chuẩn bị gặp xui xẻo.
- Hừ! Lại có kẻ không có mắt đến sàm sỡ, thật là đáng ghét.
Lỵ Toa nhịn không được thấp giọng nói một câu, sau đó căm tức quay đầu lại, bất quá nàng vừa nhìn đến không ngờ lại là Hàn Thạc thì lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, vội hỏi:- A, ngươi trở về khi nào? A!...
Ta vừa rồi không biết là ngươi, vừa rồi có làm ngươi đau hay không?Thấy tên đứng đối diện nhìn có chút hả hê chờ xem mình gặp xui xẻo, Hàn Thạc vốn không có việc gì lại giả vờ xoa xoa ngực, lộ ra vẻ mặt rất đau đớn.
Lỵ Toa giật mình lập đưa tay xoa ngực cho Hàn Thạc, bởi vì nơi này vốn chật chội, sau khi nàng làm động tác này là áp sát vào lòng Hàn Thạc.
Tên kiếm sĩ đang chuẩn bị xem Hàn Thạc gặp xui xẻo, không ngờ lại xuất hiện loại tình cảnh này, lúc này kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Thạc lộ ra nụ cười đắc ý, hướng phía tên kiếm sĩ dùng khẩu hình nói: “Ta có lợi hại không?”Tên kiếm sĩ này không nói thêm gì nữa, giơ ngón tay cái hướng Hàn Thạc, tỏ ý ngươi lợi hại ta bội phục.
Sau đó quay đầu nhìn vào một nữ sinh khác, dùng sức chen đến, coi bộ muốn thử xem có thể có được diễm ngộ như Hàn Thạc hay không.
Đến lúc này, Hàn Thạc đã có thể hoàn toàn chứng kiến trận chiến trong quảng trường.
Vì vậy hắn vừa quan sát mấy người Hắc Ám hệ cùng Quang Minh hệ đang chiến đấu, vừa tìm kiếm tung tích Phạm Ny trong đám người.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!