Trương Sơn ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, ngươi không dưỡngthương cho tốt, đến nha môn làm gì?”Lý Mộ cầm lấy một miếng dưa hấu, nói: “Đầu nhi cho ta một lá bùa chữathương, ta đã gần khỏi hẳn rồi. ”Trương Sơn lắc đầu nói: “Thương thế vừa khỏi đã tới đây, ngươi thật sự làcàng ngày càng chịu khó... ”Lão Vương vừa cắn dưa hấu, vừa hỏi Lý Mộ: “Ngươi là từ nơi nào đọc đượcgạo nếp có thể khắc chế cương thi, ta lật mấy trăm quyển sách, cũng chưa tìmđược ghi chép. ”Lý Mộ nói: “Lúc còn nhỏ một vị đạo trưởng nói cho ta biết, có thể là bí phápđộc môn của hắn. ”“Cũng có khả năng. ” Lão Vương ném vỏ dưa hấu, nói: “Một điều này nênnhớ kỹ, ghi tạc trên《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》, về sau ai gặp được cươngthi, cũng có thể thêm biện pháp phòng thân. ”Hắn lau miệng, lại hỏi: “Đúng rồi, lực lượng phách của cương thi kia ngươirút chưa?”Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Cương thi cũng có phách lực?”“Cương thi cũng đã chết lâu như vậy, phách đã sớm tan, đương nhiên khôngcó. ” Lão Vương lắc lắc đầu, lại nói: “Nhưng ngươi sẽ không cho rằng cương thihại người, chỉ là hút máu người ta chứ?”Lão Vương đọc nhiều sách vở, tri thức so với Lý Mộ rộng lớn hơn không biếtbao nhiêu. Lý Mộ nhìn lão, hỏi: “Còn có gì?”Lão Vương lại cầm lấy một miếng dưa hấu, nói: “Chỉ hút máu người, là bạchcương cùng hắc cương, chúng nó thành thi không lâu, chỉ có thể hút máu người,nhưng khiêu cương thì khác, chúng nó không chỉ có thể hút nguyệt hoa tuluyện, ở cùng lúc hút máu, sẽ mang phách người ta cũng cùng nhau hút đi. Mộtcon khiêu cương mấy chục năm đạo hạnh, trong cơ thể không biết tích góp baonhiêu phách lực, so với yêu vật hữu dụng hơn nhiều... ” Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Lý Mộ đáng tiếc nói: “Ngươi sao không nói sớm... ”Lão Vương nhún vai: “Ngươi cũng không hỏi sớm. ”Lý Mộ thật sự không biết những điều này, nếu sớm biết, đã bảo Hàn Triếtmuộn một chút đốt cương thi kia, nhưng hắn nghĩ lại, Trương lão viên ngoạikhông giống với những khiêu cương mấy chục năm đạo hạnh kia, hắn chết mớikhông đến nửa tháng, cũng chỉ cắn một người hai dê, ở trong thân thể hẳn làkhông có bao nhiêu phách lực. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng không tiếc như thế nữa. “Bây giờ biết cũng không muộn. ” Lão Vương chỉ hai ba miếng ăn xong dưahấu, nói: “Chu huyện bên kia họa cương thi còn chưa giải quyết, ngươi bây giờđi Chu huyện, hẳn là còn có thể hấp thụ được không ít phách lực. Bắc quận rấtnhiều người tu hành đều đi Chu huyện, trừ hỗ trợ bình định loạn cương thi, hẳnlà cũng có loại chủ ý này. ”Cương thi của Chu huyện phách lực tuy đối với Lý Mộ có hấp dẫn rất lớn,nhưng Lý Mộ vẫn có thể cân nhắc cân lượng của mình, một con khiêu cươngchỉ thiếu chút đã lấy mạng của hắn, Chu huyện là ngay cả phi cương cũng có,theo bên người Lý Thanh, giết mấy con tiểu yêu làm nhiều việc ác không thơmsao, không cần thiết vì đi một chút đường tắt mạo hiểm lớn như vậy. Nhưng lão Vương có một điểm đã trái lại nhắc nhở hắn, đó chính là đọcnhiều sách là không sai, nếu Lý Mộ có kiến thức uyên bác như lão Vương, sẽkhông lãng phí nhiều cơ hội như vậy. Hắn nhìn về phía lão Vương, nói: “Ngươi gần đây đang đọc sách gì, đề cửcho ta mấy quyển xem xem. ”Lão Vương nghĩ nghĩ, nói: “《 hái hoa bảo giám 》, 《 một rèm mộng xuân》, 《 vạn yêu diễm hậu 》, còn có một quyển tên 《 liêu trai 》, ngày hôm quamới ra, thật sự là mở rộng tầm mắt lão phu, cái gì người cùng quỷ, người vàyêu, người và quỷ cùng yêu, có nữ quỷ, xà yêu, thế mà còn có long tộc, khôngthể không phục, người viết quyển sách này, thực con mẹ nó là một nhân tài... ”Trương Sơn nghe vậy, lập tức có tinh thần, nói: “Lão Vương, mấy quyển sáchnày ngươi xem xong cho ta mượn đọc chút... ”Hái hoa, mộng xuân, diễm hậu, nghe đã không phải sách nghiêm túc gì, cũngxứng đánh đồng cùng 《 liêu trai 》, một cái là thuần túy tiểu thuyết diễm tình,một cái khác có chiều sâu có nội hàm, hoặc vạch trần hắc ám phong kiến thốngtrị, hoặc phản kháng lễ giáo phong kiến trói buộc, thông qua tình yêu của yêuquỷ hồ mị với con người, biểu đạt tác giả theo đuổi đối với tình yêu lý tưởng,người đứng đắn nhìn thấy là đột phá đối với lễ giáo phong kiến, lão Vương loạigià mà không đứng đắn này, thấy lại là sinh tử chi giao, thảo mãng anh hùng, rểhiền... Đạo khác nhau không thể cùng nói chuyện, Lý Mộ xua xua tay, nói: “Quyển《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》 kia cho ta mượn hai ngày, ta đọc xong trả lạingươi... ”Ngày đó《 liêu trai 》quyển thứ nhất khắc bản ra, Liễu Hàm Yên liền nóicho Lý Mộ, quyển sách này ở cổ đại từng là sách cấm, ở nơi này, Lý Mộ lạikhông lo lắng. Thứ nhất là phong kiến lễ giáo nơi này trói buộc đối với lòng người cũngkhông sâu như vậy. Thứ hai, văn chương có khả năng đề cập đến chính trị mẫncảm, Lý Mộ đều không chọn dùng, trong nguyên tác miêu tả tương đối rõ ràng,Lý Mộ cũng đều xóa hết. 《 Liêu trai 》hắn giao cho tiệm sách, trừ một ít chuyện lạ huyền bí, chủ đềđều là lấy tình yêu là chính, như là 《 tiểu thiến 》《 anh ninh 》《 liên thành》 những thứ này, tràn ngập tấm lòng son, chân lý tình yêu, cùng khen ngợi đốivới nhân gian chân tình, Vãn Vãn mỗi lần nghe Lý Mộ kể, đều hai mắt đẫm lệ Là Họa Không Thể Tránh Ngôn Tình, Khác Thương Thiên Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống Cổ Đại, Khác, Trọng Sinh, Điền Văn lưng tròng... Vãn Vãn là người đọc đầu tiên của Lý Mộ, hắn muốn ở trong sách làm nộidung sát đường biên, dạy hư tiểu cô nương đơn thuần, Liễu Hàm Yên là ngườiđầu tiên sẽ không tha cho hắn. Lý Mộ còn ở ngày nghỉ dưỡng thương, hắn chỉ là đến huyện nha xem mộtchút, có cơ hội thu thập cảm xúc hay không, đã không có, hắn cũng không tínhcùng bọn lão Vương bàn luận chuyện sinh tử chi giao. Trước khi đi, Lý Mộ nói với lão Vương: “Lần sau nếu lại có loại chuyện này,nhớ rõ sớm nói cho ta biết... ”Chuyện rút lấy phách lực cương thi, ngay cả Lý Thanh cũng không biết, lãoVương sống đủ lâu, tri thức uyên bác, hoàn toàn có thể đảm đương cố vấn tuhành của hắn. Lý Mộ nhắc nhở lão một chút, miễn cho lão luôn phóng pháo saungựa. Ra khỏi huyện nha, Lý Mộ liền trực tiếp về nhà. Mấy ngày nay, hắn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, người Tô Hòa bảo hắn hỏi thămhắn tuy đã nghe ngóng được, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói cho nàng. Sau khi về nhà, Lý Mộ đầu tiên là nấu mỳ cho hắn cùng Vãn Vãn, ăn xongbữa trưa, lại tự mình xuống bếp, làm vài món ăn, đặt ở trong hộp thức ăn, lúcrời nhà đi ngang qua Vân Yên các, chọn mấy quyển thoại bản tiểu thuyết, rakhỏi thành hướng phía vịnh Bích Thủy mà đi... Vịnh Bích Thủy, phòng nhỏ bên bờ nước bị ảo thuật che chắn. Tô Hòa liếc Lý Mộ một cái, từ từ nói: “Còn nói có thời gian liền tới thăm ta,thời gian dài như vậy cũng không đến, ta cho rằng ngươi cũng quên ta rồi... ”Lý Mộ có chút xấu hổ nói: “Mấy ngày hôm trước, huyện nha có một vụ ánmạng, ta lúc tra án, bị chút thương thế, đến bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục. ”