Một vị trưởng lão Bắc tông, kim đồng hồ la bàn trong tay rung động vài cái,cũng chỉ hướng về phía tòa cung điện kia. Đám người Ma Tông, cùng với thủ hạ các đại yêu vương, nhìn cung điệntrong đám sương, trong mắt cũng đều có ánh sáng lạ lóe lên. Mọi người đều rất rõ, mục tiêu lần này của bọn họ, ngay tại bên trong cungđiện này. Nhưng không có một ai hành động thiếu suy nghĩ. Một đoạn thời gian ngắn ngủn đi đến trước quảng trường này, bọn họ đã tổnthất thê thảm nặng nề, ai biết trong Yêu Hoàng cung này còn có nguy hiểm gìkhác không, không có ai nguyện ý bước ra bước thứ nhất. Có động tác trước hết là Linh Trận phái. Trưởng lão đạo môn lục tông, ởtrong chiến đấu với đàn yêu thi, tuy tiêu hao không ít, nhưng thực lực chỉnh thểđều được bảo tồn trăm phần trăm, đây cũng là nội tình đạo môn lục tông khácvới yêu vương cùng ma đạo. Trên thực tế, bất cứ một tông môn nào trong sáu tông, đều có thể dễ dàng tiêudiệt một phân tông nào đó của ma đạo, nhưng so với toàn bộ ma đạo, lại xa xakhông bằng. Mà sáu tông liên thủ, tuy năng lực áp đảo ma đạo, lại thừa nhận không nổitổn thất để tiêu diệt bọn họ. Tác dụng của cường giả cảnh giới thứ bảy không khác gì đạn hạt nhân, mađạo, đạo môn, triều đình, phật môn, đều là nước lớn có đạn hạt nhân, mặc kệgiữa các phương có thù sâu hận lớn cỡ nào, cũng sẽ không dễ dàng quấy độngchiến tranh thượng tam cảnh. Nếu không thể tính chất một lần khống chế hoặc tiêu diệt toàn bộ cường giảcảnh giới thứ bảy của đối phương, thì phải làm tốt chuẩn bị cùng nhau hủy diệt. Theo Linh Trận phái hành động, các thế lực sau khi châm chước, cũng theophía sau bọn họ, chậm rãi tiếp cận đại điện. Tuy ai cũng không muốn xung phong, nhưng đứng ở chỗ này, bảo vật cũng sẽkhông tự mình từ Yêu Hoàng cung bay ra, đến lúc đó, Linh Trận phái ăn thịt, Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng bọn họ ngay cả canh cũng không húp được. Linh Trận phái không có cố kỵ, ít nhất nói lên, nơi đây không có trận pháptồn tại, bọn họ cũng không muốn vừa mới thoát ly miệng yêu thi, lại bị vây ởtrong trận. Lý Mộ dẫn dắt cung phụng triều đình cùng đệ tử Phù Lục phái, cũng chưa điở phía trước, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp. Vô luận là sương mù động phủ Yêu Hoàng, bốn phía Yêu Hoàng cung, từngdãy tấm bia đá chỉnh tề kia, hay là dưới tấm bia đá, cường giả cổ Yêu tộc tửvong không bình thường, sau lưng đủ loại sự kiện, đều lộ ra quỷ dị. Theo mọi người đến gần Yêu Hoàng cung, một tầng sương mù mỏng manhtrên quảng trường dần dần không ảnh hưởng tầm mắt. Toàn cảnh Yêu Hoàng cung hiện ra ở trước mắt mọi người. Đây là một tòa cung điện tráng lệ, luận diện tích, so ra kém hoàng cung ĐạiChu, nhưng chỉ tòa cung điện này mà nói, so với bất cứ tòa cung điện của hoàngcung cũng xa hoa hơn. Ở ngoài cung điện, trên mấy cây cột bạch ngọc khắc rất nhiều phù điêu, nộidung phù điêu hiện ra, là tình hình trăm yêu thăm viếng Yêu Hoàng cung. Ba ngàn năm trước, Yêu Hoàng Bạch Đế, là chí tôn trong yêu danh xứng vớithực. Dưới trướng hắn yêu binh vô số, lại có mười đại yêu vương, bọn họ đều làcường giả thượng tam cảnh. Đó là thời điểm Yêu tộc thực lực cường đại nhất trong vạn năm qua, cườngđại đến mức Nhân tộc cũng phải tạm lánh mũi nhọn. Trước Yêu Hoàng cung sừng sững một pho tượng thật lớn. Pho tượng cao khoảng ba trượng, là một nam tử trung niên uy mãnh, hắnđứng ở trước Yêu Hoàng cung, nhìn xuống toàn bộ quảng trường, trên ngườitràn ngập khí thế ngạo nghễ nhìn thiên hạ, chỉ là một pho tượng, cũng sẽ khiếntừ đáy lòng sinh ra ý thần phục. Trưởng lão sáu tông và người trong ma đạo còn đỡ, thủ hạ bốn đại yêuvương, sắc mặt đều tái nhợt, cúi đầu, trên mặt hiện ra nét thần phục, ở trước mặthoàng giả Yêu tộc ngày xưa, bọn họ không sinh ra nổi bất cứ tâm tư phản khángnào cả. Lý Mộ nhìn tượng Yêu Hoàng, trong lòng chỉ có cảm khái. Mặc kệ chủ nhân của nó cường đại như thế nào, cũng đánh không lại nămtháng xâm nhập, ba ngàn năm trôi qua, tồn tại cường đại nữa, cũng tránh khôngđược bụi về bụi, đất về đất. Trong tiềm thức Lý Mộ luôn cảm thấy ba ngàn năm rất ngắn, nhưng cẩn thậnngẫm lại, văn minh Trung Hoa cũng mới năm ngàn năm, ba ngàn năm trước,trên Trung Hoa đại địa còn là Tây Chu, khi đó, Vũ Vương vừa mới phạt Trụ... Nhất thời, Lý Mộ liền cảm thấy, Yêu Hoàng cung trước mắt, một đợt khí tứcphong cách cổ xưa đập vào mặt... Yêu Hoàng cung, cửa cung mở rộng. Mọi người cuối cùng dừng bước ở trước cửa cung, chưa vội đi vào. Yêu Hoàng cung nếu đóng chặt cửa, bọn họ có lẽ sẽ không chút do dự phácửa mà vào, nhưng mọi người đều biết, Yêu Hoàng trước khi tuổi thọ đoạntuyệt, là mang động phủ mình mở ra coi là mộ huyệt, nào có ai mở ra mộ huyệtcủa mình, hoan nghênh người khác tiến vào?Thẳng đến lúc bọn họ chú ý tới, trước Yêu Hoàng cung dựng một tấm bia đá. Ba ngàn năm, linh ngọc sẽ mất đi linh khí, đan dược sẽ xói mòn dược lực,pháp bảo cũng sẽ mất hết linh tính, nhưng đá, lại vẫn là đá. Trên tấm bia đá có khắc văn tự, nhưng vẫn là văn tự Yêu tộc, Lý Mộ khôngnhận ra. Võ Đức Sung Bái [C] Xuyên Không, Khoa Huyễn Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên Tiên Hiệp, Khác, Đô Thị, Hiện Đại Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu Ngôn Tình, Khác, Đô Thị, Hiện Đại Huyễn Cơ nhìn quét những văn tự đó một cái, trong mắt lộ ra nét vui mừng,nhưng chưa mở miệng. Một hùng yêu, thì nhịn không được lẩm bẩm: “Cả đời ta tu hành hơn ba trămnăm, du lịch hết mười châu ba đảo, được thiên thư, được linh mạch, thành thiênyêu chi thân, nhất thống Yêu tộc, tranh phong với sáu phái, hiếm có địch thủ, lạichung quy đánh không lại thiên đạo, không thể tu trường sinh... ”Lục phái trưởng lão đứng ở trước Yêu Hoàng cung rộng lớn, nghe di ngôncủa cường giả một thế hệ, trên mặt đều toát ra nét mờ mịt. Ngay cả chí cường giả cảnh giới thứ chín, tuổi thọ cũng mới chỉ hơn ba trămnăm. Bọn họ hôm nay, chỉ là cảnh giới thứ năm, nếu trong mấy chục năm khôngthể thăng cấp cảnh giới thứ bảy, bọn họ cũng giống với phàm nhân bình thường,cuối cùng chỉ còn lại có một ụ đất vàng. Chí cường giả cảnh giới thứ chín còn như thế, bọn họ những người này, tuhành lại là tu cái gì?Bọn họ rời xa thế tục, bế quan gian khổ tu hành, lại có ý nghĩa gì?Không chỉ có trưởng lão sáu tông, ngay cả ma đạo cùng Yêu tộc ở đây, ở saukhi nghe được những lời này, trên mặt cũng hiện ra nét mờ mịt nồng đậm. Đối với Lý Mộ mà nói, trường sinh tất nhiên tốt, nhưng nếu không thể trườngsinh, cùng người âu yếm đầu ấp má kề, bạch đầu giai lão, cũng là cuộc đời viênmãn, đối với một người trưởng thành thế giới không thể tu hành mà nói, đây làgiác ngộ mỗi người đều phải có. Cảm nhận được tâm tình trưởng lão sáu phái bỗng nhiên trầm thấp, Lý Mộtrầm giọng nói: “Các ngươi tu đạo của các ngươi, quản người khác làm gì!”Ở dưới việc hắn cố ý dùng pháp lực thêm vào, một tiếng quát khẽ này, trựctiếp nổ vang ở bên tai mọi người.