Cái gì?Một tay?Mọi người có mặt tại hiện trường nghe vậy đều sửng sốt, cho rằng Diệp Lâm đang nói đùa. Bài hát “Flight of the Bumblebee” được mệnh danh là một trong những bản piano nhanh nhất thế giới. Hầu hết mọi người đều cảm thấy khó chơi, chỉ mong có thêm một bàn tay nữa. Vậy mà Diệp Lâm lại dám nói mình chỉ dùng một tay?Trò đùa gì vậy?“Ha ha!”Khi nghe điều này, Nghiêm Bất Khí cũn không thể nhịn cười. “Không chơi được thì cứ chủ động bỏ cuộc, sao phải dùng cách này đế đỡ mất mặt chứ?”Trong mắt Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm chỉ đang cố ý kiếm cớ, cho dù thua cũng có thể nói là do dùng một tay. Đối mặt với sự giễu cợt và hoài nghi của mọi người, Diệp Lâm cảm thấy vô cùng bình tĩnh, bắt đầu chơi một tay. Khi tiếng nhạc vang lên, khung cảnh lại chìmvào im lặng. Vẻ mặt đùa giỡn trên mặt mọi người dần dần lặng đi, sau đó chuyển thành vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì một bàn tay của Diệp Lâm thực sự đã tái tạo hoàn hảo hiệu ứng mà Nghiêm Bất Khí vừa chơi. Thậm chí còn tốt hơn!Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, làm sao có thể không ngạc nhiên cho được?Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm càng sổc hơn. “Không! Điều này là không thế được…”Nghiêm Bất Khí sững sờ lùi lại như thể vừa bị tát vào mặt, vẻ mặt không thể tin được. Anh ta không bao giờ ngờ rằng Diệp Lâm không chỉ có thế chơi piano mà còn chơi tốt hơn và nhanh hơn anh ta!Chỉ là may mắn thôi!Diệp Lâm chơi bài hát “Flight of the Bumblebee” bằng một tay. Trên mặt Nghiêm Bất Khí dần dần lộ ra vẻ hả hê. Anh ta thầm nghĩ: “Để xem sang đoạn sau,anh xử lý bằng một tay như thế nào!”Nhịp điệu của đoạn này giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, càng lúc càng nhanh. Nghiêm Bất Khí chơi bằng hai tay đã cảm thấy rất khó khăn rồi, tất nhiên không tin rằng có người có thể chơi” Flight of the Bumblebee” hoàn toàn bằng một tay!Khi âm nhạc bước vào đoạn cao trào, tốc độ chơi sẽ ngày càng nhanh hơn. Trong khoảnh khắc, bàn tay của Diệp Lâm như thế có khả năng phân thân, tạo ra vô số hư ảnh, như thể có hai tay đang đánh đàn vậy. Sau đó, hai tay dường như chia thành bốn tay. Khi âm nhạc lên tới cao trào, tốc độ nhanh đến mức như thế tay phải của Diệp Lâm đang lướt khắp cây đàn, chuyến động nhanh đến mức choáng ngợp và hoa mắt!Thấy vậy, Nghiêm Bất Khí sửng sốt, miệng vô thức biến thành hình chữ “0”. Sắc mặt của anh ta càng thêm nóng bừng, mỗi lần Diệp Lâm nhấn phím đàn đều như đang đập thẳng vào mặt anh ta. Tiếng bốp bốp không ngừng vang lên. Ngay lập tức, theo sự thăng trầm của âm nhạc. Mọi người có mặt tại hiện trường bỗng nhiên đắm chìm trong đó, tựa như đang ở trên thảo nguyên vô tận. Trước mặt họ là đàn ong rừng dày đặc đang lao tới.