Đã hai tháng từ khi hắn rời khỏi bì cảnh Sơ Sinh, hắn hiện tại đã nắm giữ được một phần tư của thức thứ tám của Phần Thiên Chi Nộ, thực lực vẫn nâng cao rất nhiều. Tuy rằng từ bỏ cơ hội tu luyện quý giá, nhưng Dương Thiên cũng không hối hận, người có thể có rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống, Dương Thiên hắn đã chọn thì sẽ không hối tiếc. Đám cưới của Dương Thiên và Vương Nhã Lộ cũng không làm kinh động quá nhiều người. Huyện A, trong biệt thự khổng lồ của Dương Thiên, lúc này lại náo nhiệt dị thường. "Ha ha, Dương Thiên, cung chúc cậu tân hôn vui vẻ. " Đám người Long Kinh Thiên, Cố Linh Kiệt cười đi tới, tặng lễ vật của mình. Dương Thiên mỉm cười mời bọn họ vào nhà mình. "Lão tam!" Ba người Trịnh Vân Long đi tới, vẻ mặt hưng phấn: "Không nghĩ tới, trong bốn người chúng ta, lão tam lại là người kết hôn nhanh nhất. " Lúc này thực lực của toàn bộ ba người Trịnh Vân Long đã đạt tới cấp B, trong trái đất thuộc loại trình độ thượng đẳng, dù sao trước kia Dương Thiên từng đưa cho bọn họ mỗi người một quả Tân Tinh. Trong nhà Hạ Đại Nghĩa ở thành phố Nam, Vương Nhã Lộ đang mặc một bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, nhìn mình được trang điểm tỉ mỉ trong gương, Vương Nhã Lộ lại có một loại cảm giác không chân thật. Hiện tại nàng không chỉ sống lại, mà còn sắp kết hôn với Dương Thiên. Đây là tình huống chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Ở bên cạnh cô còn có Hạ Chi Kỳ, còn có mấy người Trương Doanh, Lý Diễm, Quách Hiểu Hiểu. "Nhã Lộ, rốt cuộc cậu cũng có thể không cần nằm mơ nữa nhá. " Trương Doanh cười trêu đùa nói. Cô biết Vương Nhã Lộ vẫn luôn thích Dương Thiên. "Ha ha, Nhã Lộ, tớ rất hâm mộ cậu, đây chính là Dương Thiên, cậu không biết trên trái đất có bao nhiêu người muốn gả cho Dương Thiên đâu. " Lý Diễm cười nói. Mà Hạ Chi Kỳ bên cạnh cửa sổ vẫn nhìn đông nhìn tây, lại đột nhiên kinh hỉ nói: "Oa! Chị, xe cưới tới rồi!" ... Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua một ngày, hôn lễ chấm dứt, mà Dương Thiên cùng Vương Nhã Lộ cuối cùng cũng có một kết quả không tồi. Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua một năm, và hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì đứa con đầu lòng của Dương Thiên sẽ được sinh ra vào ngày hôm nay. Trong bệnh viện, Dương Thiên, Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan, San San, còn có Hạ Đại Nghĩa, Trần Mai, Hạ Chi Kỳ đều ở đây, trên mặt luôn luôn trầm ổn của Dương Thiên lại lộ ra vẻ lo lắng. Hắn hiện tại chính là chủ nhân của trái đất, cường giả bậc bốn cấp Tinh Vực, lại trải qua nhiều năm như vậy, tâm tính đã sớm vô cùng trầm ổn, nhưng đối mặt với đứa con đầu lòng sắp sinh ra của mình, trong lòng hắn vẫn khó có thể bình tĩnh. Một giờ sau, cánh cửa đóng lại cuối cùng đã mở ra, các bác sĩ bước ra. "Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Dương Thiên vội vàng đi qua hỏi. "Ha ha, Dương tiên sinh, mẹ con bình an. " Bác sĩ này cười nói, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên có một tia kính sợ, ông ta biết thân phận của Dương Thiên. Trên mặt Dương Thiên lộ ra tươi cười, lập tức đi vào. Lúc này Vương Nhã Lộ vẻ mặt tái nhợt, nhưng mà trên mặt lại mang theo mỉm cười. Bên cạnh cô, một đứa trẻ nhỏ bé nằm yên, khuôn mặt vẫn còn nếp nhăn, giống như một ông cụ non. Trẻ em mới sinh đều như vậy, chờ một thời gian, làn da trên khuôn mặt của em bé sẽ căng ra, sẽ trở nên đẹp hơn một chút. "Anh Tiểu Thiên. " Vương Nhã Lộ nhìn Dương Thiên, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười nhẹ. "Đừng nói nữa. " Dương Thiên vội vàng đi tới, sau đó trong tay huy động, một quả tản ra ánh sáng màu xanh xuất hiện, đưa đến bên miệng Vương Nhã Lộ. Vương Nhã Lộ mỉm cười, sau đó nuốt nó vào trong bụng. Trên người cô chợt xuất hiện một tia sáng nhu hòa màu xanh. Một lúc lâu sau, ánh sáng tản đi, sắc mặt Vương Nhã Lộ thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều. Đứa bé bên cạnh giống như cảm nhận được tia sáng màu xanh này, thân thể nho nhỏ nhẹ nhàng động một chút. "Đây là con trai của cha sao?" Dương Thiên nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, một loại cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến, làm cho hắn cảm giác vô cùng thân thiết trong lòng, hắn hiện tại đã không còn là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết kia, hắn cũng có con của mình, có một cái nhà nơi ràng buộc hắn rồi. Dương An là tên Dương Thiên đặt cho con trai của mình, chính hắn đã trải qua quá nhiều sinh tử, cũng là hy vọng con mình có thể bình an lớn lên. ... ... "An An, mau gọi cha đi!" Trong biệt thự huyện A, Dương Thiên đùa giỡn với đứa bé trong ngực. "Anh Tiểu Thiên, An An mới mấy tháng tuổi? Làm sao có thể nói chuyện chứ !" Vương Nhã Lộ ở bên cạnh bất đắc dĩ cười nói, trong mắt lại tràn đầy ý cười. "A a... " Đứa bé diện mạo vô cùng đáng yêu ở trong ngực Dương Thiên không ngừng giãy dụa, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vỗ hai má Dương Thiên. "Oa, An An, mau gọi cô đi nào. " San San ầm ĩ tiến đến bên cạnh Thẩm Tân Lan, cười đùa nói: "Mẹ, cho con ôm cháu một tẹo đi?" Dương Gia Quốc thì ở một bên cười ha hả nhìn, ánh mắt của ông nhìn chằm chằm về phía đứa nhỏ trong lòng Thẩm Tân Lan, kỳ thật ông cũng muốn ôm An An, nhưng không có tranh giành với mẹ con Thẩm Tân Lan. Dương Thiên nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau xót, trong mắt lộ ra một tia lưu luyến. Hắn còn có ba tháng nữa là phải trở về bí cảnh Sơ Sinh, cũng không thể làm bạn với cha mẹ, vợ con mình nữa.