Những hành tinh như vậy, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ gặp phải những nguy hiểm rất lớn. Giống như con cự thú Thương Long hệ tinh vực vậy, nếu không phải nhờ có Huyền Hư đạo nhân, thì cả loài người trên trái đất nhất định đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cho dù là Huyền Hư đạo nhân nói trái đất rất đặc biệt, thậm chí ngay cả cường giả cấp Hắc Động cũng chưa chắc có thể huỷ diệt được, nhưng trong lòng Dương Thiên vẫn cảm thấy có một mối nguy hiểm. Cấp Hắc Động không huỷ diệt được, vậy nếu như trên cấp Hắc Động thì sao? Thậm chí ngay cả những sự tồn tại mà Huyền Hư đạo nhân cũng phải lo sợ thì sao? Chỉ có thực lực của cả hành tinh đều được nâng cao lên, tới lúc đó mới không có người nào dám xâm phạm đến. Bây giờ Dương Thiên có linh khí tiến hoá và linh dược thuần tuý, chắc chắn là có thể không ngừng tạo ra linh dịch tiến hoá, tới đó trên cả trái đất này đều sẽ là dị năng giả! “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, San San, đợi anh về rồi dạy em bản lĩnh nha!”, Dương Thiên cười nói, sau đó chim ưng khổng lồ liền xuất hiện, hắn trực tiếp đạp lên lưng nó, bay nhanh về phương xa. “Tiểu Thiên, sao nói đi là đi vậy?” Thẩm Tân Lan nhìn bóng lưng rời đi của Dương Thiên, với chút bất mãn. Đứng trên lưng con chim ưng khổng lồ, suốt dọc đường bay, Dương Thiên nhìn thấy mọi nơi trên lãnh thổ Hoa Hạ đều đang xây dựng lại nhà cửa, lần này con cự thú đã phá huỷ một khu vực rộng lớn trong lãnh thổ Hoa Hạ, tất cả nhà cửa đều đổ nát, có rất nhiều người thương vong, những vấn đề này điều phải nhanh chóng giải quyết. Thật ra, bên trong lãnh thổ Hoa Hạ vẫn còn tốt, đại bộ phận những quốc gia khác, nguyên cả lãnh thổ đều trở thành đống tàn tích, công việc trùng tu sẽ vô cùng khó khăn nặng nề. Nhìn chung cần phải có một thời gian dài mới có thể xoá bỏ những ảnh hưởng của sự tấn công của cự thú Hải Dương đối với nhân loại, Dương Thiên nghĩ trong lòng, sau đó hắn trực tiếp bay tới căn cứ của Long tổ. “Dương … Dương Thiên!”, căn cứ địa Long tổ, vẫn với cảnh vật như trước, Dương Thiên bay từ trên lưng của chim ưng khổng lồ xuống, trước cửa của căn cứ Long tổ có hai cường giả cấp A đang canh giữ, khi thấy Dương Thiên tới, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn thế nữa chính là sự sùng bái. Bọn họ biết nguy cơ của nhân loại lần này điều do Dương Thiên đã giết chết con cự thú Thương Long mới giải quyết được. “Dương Thiên, mau mời vào, tổ trưởng đã nói, mai mốt cậu tới không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào Long tổ!”, một trong hai cường giả cấp A nói. Tổ trưởng Long Tổ? Trong lòng Dương Thiên nghĩ đến, biết chắc đó chính là Cố Linh Kiệt. Bước đi bên trong căn cứ địa quen thuộc, nhìn thấy những nhân viên trong căn cứ địa Long tổ khi thấy hắn trong mắt đều đầy vẻ kiếp sợ và cả ánh mắt sùng bái, Dương Thiên cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn còn nhớ rõ lần trước khi tới đây, những người này toàn bộ đều ra sức cản hắn, với lại lúc đó Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm, Từ Ngọc Cường lão nhân ba người đều ở đây, ngoài ra còn có cả Lý Thiết và những cường giả cấp S khác. Nhưng bây giờ, Long tổ chỉ còn lại Long Kinh Thiên và Cố Linh Kiệt hai vị cường giả cấp S! “Dương Thiên!”, Cố Linh Kiệt đi tới, ông mặc một chiếc áo trung sơn nghiêm nghị, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, trong ánh mắt mất đi vẻ tiêu sái, ngông cuồng, nhưng có thêm sự vững chắc, sau khi dặn dò nhiệm vụ cho một cường giả cấp A xong, liền cười mà đi về phía Dương Thiên. Bây giờ ông đã là tổ trưởng của Long tổ, tất cả mọi việc của Long tổ đều do một mình ông xử lý. “Nhìn ông bây giờ rất có uy thế!”, Dương Thiên nhìn Cố Linh Kiệt cười nói. Quan hệ giữa hắn và Cố Linh Kiệt cũng không tệ. Trên mặt Cố Linh Kiệt lộ ra vẻ cười khổ, nói “Long tổ lớn như vậy, mọi việc đều phải do tôi giải quyết, không tỏa ra chút uy thế, khó phục chúng lắm!” Dương Thiên trầm mặc, không biết đang nghĩ gì. “Dương Thiên, bây giờ cậu còn hận tổ trưởng Hoàng, phó tổ trưởng Đường bọn họ không?” Cố Linh Kiệt nhìn Dương Thiên hỏi hắn. Dương Thiên trực tiếp lắc đầu, nói: “Từ lâu đã không hận rồi! Mỗi người đều có lập trường của mỗi người, nếu như tôi đứng ở góc độ của bọn họ, tôi tin là tôi cũng sẽ đưa ra những lựa chọn như vậy. Trên đời không có thù hận vĩnh viễn, người chết là hết, những chuyện đã qua thì cho nó qua đi!” Cố Linh Kiệt nhìn Dương Thiên, sau đó một hồi lâu mới gật đầu.