Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 105: Đều do Oánh Oánh bất cẩn

24-10-2024


Trước Sau

Khung cảnh trước mắt tựa như một bức tranh mê hoặc.
Mặt nàng, cơ thể nàng...
...
Tươi đẹp quyến rũ và tràn ngập hương vị nhục dục.
Không cần cố ý làm những động tác nào khác cũng đã đủ dụ hoặc câu dẫn.
Hố hấp của Phượng Quan Hà hơi rối loạn.
Hắn không biết tại sao người trước mặt lại bày ra tư thế này với mình, cũng không đoán được nàng cố ý hay vô tình.
Chắc là vô tình...
...
Nhất định là vô tình.
Chỉ cần nàng dùng ánh mắt đó nhìn hắn, Phượng Quan Hà liền cảm thấy linh hồn mình như bị đôi mắt phượng đó cướp mất.
Hắn sợ dù nàng có giết người phóng hỏa ngay hay làm đủ chuyện độc ác trước mặt thì hắn cũng tin tất cả chỉ là do Oánh Oánh bất cẩn.
Hắn như lạc vào trong mơ, dường như có hai luồng hơi thở nóng bỏng đan vào nhau.
Phượng Quan Hà đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra mình đã ở rất gần môi nàng.
Cặp mắt phượng kia hơi mở to, bất mãn và hoang mang, không ngờ hắn sẽ ghì cương lại khi vừa đến trước vách núi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ ngượng ngùng, dụ dỗ hắn tiếp tục rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Phượng Quan Hà hơi lùi lại, hơi thở ấm áp phả vào cằm dần biến mất giúp hắn tỉnh táo lại một chút.
Nhưng vừa cúi đầu thì cảnh tượng quyến rũ kia lại đập vào mắt hắn, vết nước trên chăn dường như lan rộng hơn —— khẳng định những suy nghĩ xấu xa đang lớn dần lên trong lòng  hắn.
"Sao vậy?"Tần Nguyệt Oánh hơi thất vọng hỏi.
Nàng đã tính nếu phò mã tiến đến hôn thì nàng sẽ nhân lúc hắn mê loạn mà ôm cổ rồi leo lên người hắn.
Người im lặng bây giờ đổi thành Phượng Quan Hà.
Sự bạo dạng của nàng khiến hắn vui vẻ, nhưng hình ảnh trước mắt lại không ngừng khiêu khích thần kinh của hắn.
Hắn biết nếu cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ chẳng nói nổi câu nào, vậy nên hắn vung tay ra sau lưng, khiến ngọn nến duy nhất trong phòng vụt tắt.
Trời bên ngoài đen kịt, ánh trăng dường như bị mây che mất, tiếng ếch nhái ven hồ đằng xa kêu càng to hơn.
Tần Nguyệt Oánh không nhìn được gì, trong bóng tối, dường như có bàn tay nâng ​lọn tóc của nàng đặt lên mũi ngửi rồi lại thả xuống.
"Ta không coi Oánh Oánh là đồ chơi.
" mọi mùi hương trên người nàng đều khiến hắn mê say.
Phượng Quan Hà thở dài, đưa tay xoa đầu nàng, nghiêm túc sửa lại lời nàng nói, "Ta...
...
rất trân trọng Oánh Oánh.
"Chỉ là hắn cảm thấy mình bây giờ ngày càng không xứng.
"Thật không?"Tần Nguyệt Oánh chớp mắt, lòng hơi xao động nhưng vẫn nói với giọng không mấy tin tưởng.
Bàn tay to thô ráp đưa xuống lưu luyến vuốt ve mặt nàng bị nàng bắt được.
 Phượng Quan Hà tưởng nàng không thích nhưng lập tức cảm thấy có gì đó mềm mại chạm nhẹ vào lòng bàn tay của mình, cảm giác giống như đang liếm và hôn.
Vô tình đụng phải sao?Hắn đang suy nghĩ thì tay phải đã bị hai bàn tay mềm mại giữ chặt —— một bàn tay đan vào tay hắn, một tay khác thì nắm lấy cổ tay hắn, phân công rõ ràng, đề phòng hắn chạy mất.
Cái đầu trước mặt hắn hơi cử động, đôi môi đỏ hé ra rồi ngậm lấy toàn bộ ngón tay cái của hắn.
Cái miệng ẩm ướt mềm mại ngậm lấy hắn và mút nhẹ.
Lưỡi nàng ấn lên đầu ngón tay, liếm theo vòng tròn một cách sắc tình, bàn tay mảnh khảnh thì trượt lên trượt xuống cổ tay hắn một cách mập mờ...
Động tác này...
...
có ý gì?Phượng Quan Hà run lên, trong đầu hình dung đến hình ảnh tao lãng kia của nàng, cơ thể hắn không kìm được phản ứng...
...
Các giác quan của hắn luôn tốt hơn người thường, ngay cả khi đang ở trong bóng tối hắn vẫn nghe rõ tiếng nhóp nhép của nàng khi liếm mình.
Hơi thở mập mờ phả vào kẽ ngón tay rồi tỏa ra mu bàn tay.
Trong không khí có một mùi tanh ngọt rất khó phát hiện xông vào mũi hắn...
Phượng Quan Hà cứng đờ, hắn không dè dặt nữa mà hít thật sâu, không còn bận tâm xem việc hít thở tục tằng như vậy liệu có làm nàng chán ghét không.
Trong màn đêm đen như mực, hắn nhớ lại cảnh hai người bên nhau trước kia, nhớ lại những tư thế và ánh mắt đó, mắt hắn liền tối sầm lại.
"Thật là, nóng thế này rồi sao?"Tần Nguyệt Oánh buông tay hắn ra, lưỡi tê dại vì bị vết chai cọ qua.
Nàng đã phát hiện ra thứ đồ khiến nàng hứng thú hơn ——Bộ phận sinh dục của nam nhân bị nhét dưới lớp vải đang tỏa hơi nóng hầm hập, hâm nóng mặt cả nàng.
Dường như một ít dịch tuyến tiền liệt đã thấm ra ngoài vải quần, vì ở gần nên mùi tanh động dục càng rõ hơn, nàng ngửi mà không nhịn được thẳng lưng ấn chặt âm hộ vào chăn.
Nàng muốn tiến gần hơn để ngửi nhưng trời quá tối nên không ước tính được khoảng cách, vô tình đập mặt vào chỗ nóng rực đó.
Phượng Quan Hà rên lên một tiếng khản đặc, hắn vội tóm lấy vai nàng kéo nàng ra.
Tiếng ếch nhái kêu ngoài cửa sổ khiến hắn càng phiền lòng, hắn trông thấy mỹ nhân trên giường chậm rãi liếm môi, cười một tiếng ái muội rồi trêu chọc: "Ngươi định ngủ ở phòng khác trong tình trạng thế này đấy à?"Hắn biết đây là một sự dụ dỗ trần trụi.
Đã thế này rồi thì dường như hắn cũng không có lý do gì để từ chối nàng.
Người hắn rất nóng, ngón cái bên bàn tay phải nơi nàng liếm vẫn còn ấm áp ẩm ướt.
Hắn thật sự nhớ nàng, bọn họ đã mấy ngày rồi không gặp nhau trước khi hắn trở về tối nay.
Nhưng Phượng Quan Hà không nói nổi nên lời, hắn chỉ đưa tay xoa mặt nàng.
Lần này tiểu yêu tinh trước mặt không làm loạn nhưng vẫn khiến tâm trí hắn rối loạn.
Lông mày, mắt, mũi, môi...
...
bàn tay thô ráp cẩn thận phác họa từng tấc khuôn mặt nàng.
Không biết từ lúc nào, Phượng Quan Hà đã cúi xuống ôm mặt nàng.
Khi hai hơi thở đã hòa vào nhau một cách ái muội thì môi hắn lại dừng lại cách một khoảng, chần chừ không tiến lên.
Tần Nguyệt Oánh biết hắn đang lưỡng lự nên vươn tay ra trước.
Cái lưỡi ướt át liếm nhẹ môi hắn —— chỉ lướt qua nhưng giống như mồi lửa rơi vào phòng chứa củi, đốt cháy toàn thân hắn.
Hắn quỳ gối lên chiếc giường nhỏ, bạo gan tiến lại nhấc eo nàng lên, một tay thì đè đầu nàng xuống rồi mạnh mẽ cuốn lấy môi lưỡi nàng.
Lại gần, chạm vào, tiến vào, hắn giống như một lữ khách lạc đường lâu ngày cuối cùng cũng tìm được nước, tham lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào ấy.
Cái lưỡi nhỏ mềm mại lúc đầu còn giữ được sự khống chế, nhẹ nhàng khiêu khích lại hắn mấy lượt, nhưng rất nhanh sau đó nó đã bị mút đến mức tê dại, chỉ biết để mặc hắn đùa nghịch và xâm chiếm, ngay cả eo cũng mềm oặt xuống.
Tần Nguyệt Oánh yếu ớt đẩy hắn ra.
Nụ hôn lâu khiến nàng thiếu không khí nên hơi choáng váng, đến khi nàng đáng thương rên nhẹ mấy tiếng mới được tạm nghỉ lấy sức một lát —— dù vậy nam nhân trước mặt vẫn vây nàng trong người, thở hổn hển như một con báo, sẵn sàng tung đòn tấn công tiếp theo bất cứ lúc nào.
Bọn họ gần nhau đến mức nàng gần như cảm nhận được lông mi hắn hơi run lên.
Cơ thể hắn thật nóng bỏng và tràn ngập khát cầu.
Tần Nguyệt Oánh đưa tay cởi đai lưng của hắn, Phượng Quan Hà cũng chạm vào vai nàng và kéo chiếc váy lụa xuống.
Trong quá trình ấy, hai người nhìn nhau qua bóng tối, thi thoảng lại động tình mút lấy môi nhau.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, không biết ai bất cẩn trước và ai bị kéo theo mà cùng quấn lấy nhau ngã xuống giường.
 Editor: Lạc Rang(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!