Khúc Thừa Ân dạo này không thường xuyên tới cung của cô, các phi tần khác thi nhau phao tin rằng cô bị thất sủng. Thỉnh an cũng mỉa mói vài câuNhưng cô chỉ khinh bỉ không nói lời nào, dù gì cũng sắp rời đi việc gì phải đôi co với mấy người này. Đợi ta rời đi các ngươi tha hồ mà đôi co với nữ chính ýNhững ngày nhàm chán đợi ngày ra biên cương cứ thế kéo dài ra, Hướng Dực cũng không thấy quay lại tìm cô gần một tháng nay. Ngữ Kỳ thi thoảng ngước đầu lên nhìn trời những bông tuyết rơi, tay đưa ra chạm nhẹ vào nóKhúc Thừa Mặc đứng một bên nhìn cô, Ngữ Kỳ buông xoã mái tóc không vấn lên xinh đẹp lạ kì. Cô cũng không cần mặc đồ màu trắng để trông tinh khiết, người cô khe khẽ run rẩyHắn tính tiến tới cởi áo khoác ngoài rồi đem cho cô nhưng dựng lại, nhìn Khúc Thừa Ân đã làm điều đó thay hắn. Bỗng trong lòng ẩn ẩn nhẹ đau nhói, thở dài tự chế giễu bản thân... Rõ ràng người trong lòng là Hoà Nhi, nhưng hắn lại không thể khiến bản thân ngừng nghĩ về Ngữ Kỳ... Có lẽ hắn chưa từng quên cô... Có lẽ vậy. . Khúc Thừa Mặc quay lưng bước đi, ở bên kia Ngữ Kỳ bị Khúc Thừa Ân ôm vào lòng vô cùng khó chịuTừ lúc gã này với cô có chút thân mật, hắn như hoàn toàn khác lạ với cô. Làm cô có chút thích ứng không nổiMặc kệ bài xích cơ thể của cô đối với hắn, Khúc Thừa Ân lôi ra chiếc trâm mẫu đơn đã được chỉnh chu lại, cài lên mái tóc đơn sơ của côNgữ Kỳ thấy hắn cài lên đầu mình cái gì đó tay sờ lên thấy vật quen thuộc thì hạ tay xuống theo bản năng, đôi mắt của Khúc Thừa Ân thấy tất cả liền hiện tia sủng nịch vuốt nhẹ tóc cô- Đơn nhi, nàng thích hoa gì?- Ta thích hoa mai trắng nở trong tuyết- Không phải nàng rất thích mẫu đơn sao?- Trước thì thế, nhưng mẫu đơn quá yếu đuối. Ta thích hoa mai trắng. Cái lạnh làm ta tỉnh táoKhúc Thừa Ân định nói tiếp, nhưng bỗng thấy nha hoàn A Mai thất thiểu chạy tới trước mặt vừa khóc vừa thở không ra hơi- Hoàng. . Hoàng thượng... Xin người. . Cứu tiểu thưKhúc Thừa Ân biết đây là nha hoàn của Lý Hoà Nhi, trong lòng lập tức căng thẳng nhìn A Mai hít thở nói tiếp- Phụ mẫu của tiểu thư ép tiểu thư phải thành thân với Triệu vương gia, tiểu thư tự sát để bảo toàn thân thểKhúc Thừa Ân nghiến răng nắm chặt tay, quay ra nhìn cô nhưng cô lạnh lùng quay đầu đi. Có nhìn cô thì làm gì? Cô đâu quan tâm!Đợi đến lúc hắn chần chừ cho tới khi nha hoàn giục đi cô mới phân tích, Triệu vương gia còn lớn tuổi hơn cả phụ thân của nàng nữa, háo sắc bậc nhất kinh thành còn phụ mẫu cũng chỉ là mẹ kế của nàng ta. Xem xem vị nam chính của chúng ta xử lý ra sao[... ] Ký chủ còn chẳng buồn tranh giành nam nhân, rõ ràng là phu quân của bản thân mà như hàng thả rôngNgày hôm sau, truyền tin khắp nơi hoàng thượng nạp phi tần vào cung. Lý Hoà Nhi trở thành quý tần, hiệu là Ôn tầnNgữ Kỳ ném quả nho vào trong miệng một cách bất nhã cắn nhai nhai tóp tép, cô không hiểu sao cái kịch tình nguyên tác cố bám diết lấy dù đã thay đổi cục diện. Mộc Nhĩ phải ngó xung quanh xem có ai dòm ngó chử tử nhà mình không, để hoàng thượng thấy hình ảnh này của Ngữ Kỳ chắc nha hoàn như cô đây đầu rơi khỏi cổNhưng Mộc Nhĩ lại không biết một bên Ám Vệ mặt cũng đầy vạch đen nhìn hoàng hậu, thật ra cô nương à, có che giấu cho chủ tử ngươi cũng không nổi đâu~[ Ký chủ, bây giờ Khúc Thừa Mặc và Khúc Thừa Ân đang tranh cãi vì mỹ nữ rất nảy lửa đó] Hệ thống thấy cô ngồi buồn không có gì làm tốt bụng nhắc nhởNgữ Kỳ nghe xong liền hứng thú, vội kêu Mộc Nhĩ lấy áo lông ra đi nghe lénRón rén đến triều đình chỉ còn hai người, cầm trên tay bánh hoa quế tính vừa ăn vừa nghe hóng chuyện, đập vào tai cô tiếng Khúc Thừa Mặc- Ngưoi đồng giường cộng chẩm với Ngữ Kỳ rồi còn đem Hoà Nhi về làm phi. Ngươi chăm sóc được nàng sao?- Bây giờ nàng ấy là người của ta, ta sẽ chăm sóc nàng ấy. - Khúc Thừa Ân không hề nhắc đến Ngữ Kỳ- Ngươi coi Ngữ Kỳ là cái gì? Ngưoi coi Hoà Nhi là cái gì? Ngươi trước hứa nói nếu yêu Hoà Nhi sẽ không đồng giường cộng chẩm với bất kì ai. Nhưng bây giờ ngươi rước nàng ấy về, ngươi nhìn mặt ra sao với Ngữ Kỳ? - Khúc Thừa Mặc mặt lạnh lâu mới hiện nét tức giận kỳ lạ- Nếu ta không làm vậy, nàng ấy sẽ bị gả cho Triệu vương. - Ta thừa sức giúp đỡ nàng ấy, ngươi nghĩ ta là con bù nhìn nhìn nàng ấy bị hại sao? - Khúc Thừa Mặc giận tím người- Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ bảo toàn tốt cho nàng ấy, không cần ngươi lo!- Thế còn Ngữ Kỳ? - Khúc Thừa Mặc tay nổi đầy gân xanh- Nàng ta... Ta không yêu nàng ta... - Đôi mắt Khúc Thừa Ân cụp xuống, không để Thừa Mặc thấy được sự miễn cưỡng trong đôi mắt của mình khi nói. [ Để bản hệ thống giúp ký chủ một tay... !] Ngữ Kỳ đang nghe hăng say bỗng lưng bị đẩy một cái, bánh hoa quế rơi xuống nền tuyết trắngĐộng tĩnh làm cả quay ra nhìn, một cô gái mảnh mai rơi gói túi bánh hoa quế xuống tuyết, đôi môi không được thoa son có chút lạnh run run trước tuyết. Đầu ngón tay đã dần tím tái lại hiển nhiên đứng bên ngoài quá lâu, làm cho lòng người đau sót vô cùngNgữ Kỳ quay lưng bỏ chạy trong làn tuyết rơi, Khúc Thừa Ân muốn đuổi theo nhưng bị Khúc Thừa Mặc đẩy ra, hắn với đôi mắt lạnh lùng nói- Ngươi quan tâm đến Ôn tần của mình đi. Khúc Thừa Ân nhìn hai bóng dáng dần khuất xa, tay nắm chặt lại không rõ lòng mình tại sao đau đớn. [ con mẹ nhà mi! Hệ thống, ngươi ra đây cho bà! Bà liền băm ngươiiiii!!!!] cảnh lãng mạn đã không còn, chỉ thấy một cô nương chạy thục mạng trong đầu chửi rủa hệ thống a~[... ] Hệ thống tôi đâu có ngu mà ra, ký chủ tự giải quyết, hứ!