Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 118: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (11) (H)

14-11-2024


Trước Sau

"Ưm.
.
a...
" dường như Ngữ Kỳ hối hận vì hành động khi nãy của mình.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm lấy cổ, chỉ hơi dùng sức đã hôn xuống sâu nồng.
Đôi môi nóng bỏng cứ thế phủ xuống, bao nhiêu lý trí và ẩn nhẫn trong Nguyệt Diệp lúc này đều hỏng hết.
Anh vội vàng, điên cuồng hôn cô.
Môi mỏng như bị bốc cháy muốn thiêu đốt cô, cắn nuốt không tha.
"Nguyệt...
Diệp...
Huynh...
Dừng...
Ưm...
" Ngữ Kỳ cảm thấy không khí trong ngực mình đang bị anh rút kiệt đi, gian nan lắm mới thoát ra được nên cô nắm tay đấm thùm thụp vào đầu vai anh.
Nhưng đấm xong lại sợ anh đau, tay giơ không biết làm gì vào lúc này...
"Đừng ồn...
Hoạ Mi...
" Khá lâu rồi anh không gọi tên cô như vậy, anh cúi đầu thuận tay tháo áo choàng của cô bỏ xuống dưới thân, đôi mắt cười đầy mị hoặc hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng thường ngày.
Môi anh bắt đầu thả chậm, ngón tay thon dài chảy xuống theo vạt áo cô, tiếp tục cởi bỏ lớp áo trong rườm rà đi.
Cánh tay vung nhẹ lên, đống quần áo bay xuồng mặt đất cách đó không xa.
"Á...
Huynh đừng...
!" Ngữ Kỳ đương nhiên hiểu được anh muốn làm cái gì.
Không để cho cô nói ra vế sau, Nguyệt Diệp hôn thật sâu, nuốt hết hô hấp của cô.
Lưỡi nóng mân mê theo hình môi cô, sau đó thâm nhập vào trong miệng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, hưởng thụ nhấm nháp, không dừng lại ở đó anh đưa lưỡi khiêu khích hàm răng cô, nhẹ nhẹ cắn.
Nguyệt Diệp dường như hiểu quá rõ lòng của cô, đúng lúc kìm trụ cánh tay cô định giơ lên không cho phép cô lùi bước.
Bên tai Ngữ Kỳ là tiếng cười dịu dàng như cũ của anh, cô buồn bực mắng quỷ súc trong đầu một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
"Ngữ Kỳ, nhìn ta" giọng nói của anh cực kỳ mê hoặc nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu mở mắt ra.
Cô muốn đêm động phòng hơn!Thình lình, cô cảm nhận được hơi lạnh trên người, cơ thể bất giác run lên.
Môi Nguyệt Diệp trượt xuống xương quai xanh cô, khẽ cắn, nhận tiện dùng răng tháo chiếc dây gấm buộc sau cổ cô.
Trung y mở rộng, cái yếm nhỏ duy nhất không không thể che dấu được cảnh xuân sắc.
Người cô vừa động thì Nguyệt Diệp lập tức hiểu ý đem nàng ôm chặt vào lòng.
Mắt như chứa ánh trăng lúc này có chút nhiễm hơi nóng, tham luyến nhìn cơ thể người dưới thân.
Cô rất đẹp, đôi mắt linh động nhược thủy hàm tạp liêu tình, sóng mắt lưu chuyển nói không hết lời yêu mị, đẹp nhưng không tục.
Đôi môi non mềm kiều mỵ như đóa hoa mới nở vì anh mà càng thêm hồng nhuận mê người hơi hơi mở ra như đang mời gọi.
Đầu ngón tay Nguyệt Diệp lơ đãng xẹt qua khóe miệng cô, Ngữ Kỳ trong lòng vẫn có chút khó chịu bèn mở miệng ra cắn, hàm răng vô tình cắn khẽ đem đến cảm giác tê dại khiến cho Nguyệt Diệp khẽ cười trong cổ họng.
Thở dài một tiếng bất lực, bàn tay Nguyệt Diệp lướt nhanh qua ngực cô, mảnh vải che cuối cùng cũng bị lấy đi.
Ánh mắt nóng cháy mang theo kinh diễm không hề kiêng nể mà đánh giá, đây chính là cơ thể thuộc về anh, chỉ là của anh.
"Đừng nhìn...
" Cho dù cô đã từng làm điều này nhưng đây là lần đầu cô như này trước người mình thương.
Theo bản năng, Ngữ Kỳ vẫn muốn dùng tay che ngực đi nhưng đành bất lực vì tay đã bị anh bắt được, cả người cô không thể nhúc nhích, cuối cùng đành để anh tùy ý thưởng thức.
"Đừng che, muội rất đẹp...
" anh khàn khàn tán thưởng, bàn tay ma lanh sớm đã bao trùm ngực Ngữ Kỳ.
Hai bầu ngực đầy đặn, khéo léo nằm gọn trong lòng bàn tay anh không ngừng vuốt ve; hai nụ hoa xinh đẹp khơi nhú khiến anh nhịn không được cúi đầu ngậm lấy.
Sự mê hoặc này một khi đã kích khởi thì không có cách nào dừng lại được.
"Ưm...
Đừng...
" Ngữ Kỳ muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể, chỉ có thể kêu lên một tiếng rung động lòng người.
Anh thở một hơi dài nhả ra thấy nhũ hoa đỏ hồng bị ướt lại không nhịn được liếm xuống một cái làm cô rùng mình.
Nhẹ nhàng tự cởi đồ của mình, Ngữ Kỳ hơi cứng ngắc người lại.
"Ngữ Kỳ, thả lỏng một chút đừng căng thẳng.
" Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ, khác với giọng của bả thân, phân thân của chính mình sưng tấy đau đớn liền muốn tiến gần cơ thể cô nhưng sợ cô đau lại không lỡ quá khẩn trương.
Chỉ có thể tay nhẹ nhàng chạm vào u kính thăm dò dịu dàng cùng kiên nhẫn.
.
"Ưm...
Đừng chạm vào đó...
" Ngữ Kỳ có cảm giác rất ngại ngùng cùng với cô chưa bao giờ được kiên nhẫn dịu dàng như này, cô chỉ biết chính mình nơi nào đó truyền đến từng đợt rồi lại từng đợt làm cô toàn thân khoái cảm tê dại, một lớp so một lớp thêm cao hoan triều nhượng cô ướt mồ hôi thân thể không biết mệt mỏi, lúc này trông cô thập phần hấp dẫn đến anh, dụ anh động tác tăng lên mạnh bạo.
U kính bị vật lạ lẫm đưa vào, ngón tay dài của anh thăm dò lẫn chạm vào để cô quen thuộc , hơi phát ra tiếng phốc phốc, anh thấy cơ thể cô đã có chút thích nghi liền dần rút tay ra, như có như không ở trên tay dính gì đó.
Cô đỏ mặt mẹ nó quá xấu hổ rồi! Nguyệt Diệp thấy cô như vậy đưa ngón tay lên môi liếm nhẹ một cái.
.
"Ta tới...
Muội nhịn xuống một chút nhé...
"Anh đem chính mình cực lớn phân thân áp vào u kính của cô, cô cứ nghĩ anh sẽ nhẹ nhàng đưa vào nhưng không ngờ rằng...
Anh vậy mà ngay lập tức đâm thẳng vào như muốn chọc thẳng vào nơi sâu nhất!"A...
Đau...
.
!" Ngữ Kỳ kêu lên thành tiếng muốn giãy giụa, còn Nguyệt Diệp hừ nhẹ trong cổ họng.
Phân thân của anh đi vào, tức khắc bị u kính nhiệt tình vây quanh, u kính có quy luật luật động , mút vào, từng vòng, từng tầng một, phảng phất có rất nhiều miệng nhỏ chen lấn mút lấy anh phân thân.
"...
Thật chặt" Giọng anh khẽ ngân, loại này mất hồn cảm giác anh chưa bao giờ thể nghiệm qua, anh cơ hồ bị cô kẹp liền muốn lập tức lao nhanh mà đầu hàng.
"A...
Đau...
Huynh xấu xa! Thả ta ra...
!" Ngữ Kỳ vung vẩy hai tay, liều mạng cào vào lưng anh thành vết cào dài.
Nguyệt Diệp nhẫn lại đợi cô giãn mày mới bắt đầu động đậyAnh rất muốn dịu dàng nhưng nhận ra khó mà có thể được, cơ thể anh bắt đầu luận động nhanh hơn.
"Muội thật chặt...
Ngữ Kỳ" Anh ôm cô vào lòng, phân thân vậy mà bắt đầu lung tung tìm điểm mẫn cảm của cô...
"Không cần...
" Cô hoảng hốt khi bị anh đâm vào đâu đó trong cơ thể khiến khoái cảm tăng lên, cơ thể truyền đến cảm giác kì lạ cùng hai chân tê mỏi chưa từng có...
"Vẫn còn đa...
A...
Huynh...
a...
ah...
a...
" Ngữ Kỳ muốn nói còn đau nhưng bị tấn công bởi khoái cảm mạnh mẽ, u kính mơ hồ co rút cảm nhận phân thân của Nguyệt Diệp.
"Muội thoải mái không...
?" Anh đĩnh động đến lại là cấp tốc lại là mãnh liệt, phân thân to lớn nhiều lần rút ra đều toàn bộ chui vào, cường đại lực đánh vào nhượng cả người cô đều run rẩy kịch liệt.
"Nhẹ một chút...
Từ từ...
Đừng nhanh quá...
" Ngữ Kỳ cảm thấy u kính bắt đầu liên tiếp co rút, cô cắn mạnh vào vai anh một cái làm anh hừ nhẹ đầy thoả mãn"Ta nói là từ từ mà...
A...
"Muốn kiểm soát cơ thể nhưng lại bị cô quá mê người làm cho càng lúc càng muốn nhanh hơn nữa, u kính tản ra nồng đậm hương vị mật hoa cùng nhàn nhạt mùi máu, khoái cảm đến mức cảm nhận được mình muốn nhập làm một với cô.
Anh dụng lực bắt lấy eo nhỏ của cô, bộc phát dục vọng mà luận động, vừa nhanh vừa độc, phân thân của anh liên tục đòi hỏi chạm vào nơi sâu nhất của cơ thể cô, lấy đủ loại bất đồng góc độ sâu cắm sâu vào.
"A...
Nguyệt.
.
Diệp...
Ahh...
" Ngữ Kỳ bị mãnh liệt đụng vào, từng đợt sóng khoái cảm khiến cho cô không thể suy nghĩ được gì, u kính bị kích thích mà co rút mạnh.
Cô đạt cao trào...
!"Ừm...
" Nguyệt Diệp cũng bị cô làm cho kích thích không chịu được, có cảm giác mình cũng sắp tới liền không buông tha cô vừa rên rỉ vừa mong anh chậm lại mà luận động.
Cô vốn đạt cao trào chưa hết mẫn cảm liền bị anh liên tục giày vò đến mức đầu ngón chân giật giật, Nguyệt Diệp thương tiếc hôn lên môi cô, cô mới vừa rồi cao trào kèm theo liên tục co rút dù anh muốn nhịn xuống thêm một lúc cũng khó, đem anh hấp đến cơ hồ muốn mất thần trí, anh chịu không được mà gầm một tiếng trong cổ họng, càng nhanh chóng luận động trong cơ thể của cô mạnh mẽ, cho đến khi tìm được chính mình điểm cao nhất, mới thở một hơi nhẹ, cảm nhận được mình ở nơi sâu nhất chôn vùi vào trong cơ thể cô dòng nước ấm mãnh liệt...
"Ah.
.
an...
" Ngữ Kỳ cong người lên nhận khoái cảm cực độ cùng dòng nước ấm chạy vào trong nơi sâu thẳm nhất trực tiếp ngất đi...
Nguyệt Diệp yêu thương hôn lên trán cô nhẹ nhàng nói khẽ "Phải làm sao đây? Thật yêu muội!"

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!