"Tình thế bất lợi, tốc chiến tốc thắng!", thủ lĩnh đám hắc y nhân hét lớn một tiếng, trường kiếm cũng thêm dứt khoát đâm ra, hướng thẳng về phía Thanh Sanh. Nội lực của người này thâm hậu hơn Thanh Sanh rất nhiều, nhưng nàng từ đầu tới cuối đều như một con hồ ly giảo hoạt, tránh né không trực tiếp giao thủ với hắn, hai bên cũng nhất thời khó phân cao thấp. Tô Mộ Hàn kề vai bốn thủ hạ của hắn triền đầu với một hắc y nhân, Trữ Tử Mộc cũng đang phải chống đỡ một tên, mà Thanh Sanh bị bao vây bởi năm người. Ai nấy đều dùng chiêu thức tàn nhẫn như thể muốn một đao lấy mạng nàng, mà Thanh Sanh ỷ vào thân pháp nhanh nhẹn vi diệu cũng không chịu thua kém. Nàng chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi tới khi Tô Mộ Hàn hạ được mấy tên bên kia, đợi Cấm Vệ quân cũng tới, khi ấy hắc y nhân cũng khó lòng chạy thoát. Không còn cách nào khác, nàng đành liên tiếp lui về phía sau né tránh lưỡi kiếm ngoaan độc, không thể chính diện giao phong. Tô Mộ Hàn hét lớn một tiếng, dụng hết sức đâm mũi thương xuyên qua lồng ngực tên kia, ngân thương trong tay như rồng cuốn, mang theo sát ý lạnh lẽo. Thương pháp của hắn tinh diệu, làm cho hắc y nhân khó lòng chống đỡ, qua vài hiệp đã ngã trên đất, không động đậy được nữa. Mũi thương xuyên qua cơ thể rồi lại rút ra, máu vấy đỏ tươi, thoạt nhìn tựa như bông hoa đang nở rộ. Tô Mộ Hàn đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy thủ hạ của mình đang ở thế thượng phong, không qua bao lâu nữa sẽ hạ được hắc y nhân, cho nên liền chạy tới bên Trữ Tử Mộc yểm trợ cho nàng, đỡ lấy lưỡi kiếm của hắc y nhân. Trữ Tử Mộc đã rơi vào thế hạ phong, áo bào cũng bị lưỡi kiếm chém qua mấy đường, tóc đen lộn xộn rũ xuống vai. "Muội lui về phía sau!", Tô Mộ Hàn vừa quay đầu về phía Trữ Tử Mộc mà hò hét, vừa liên tiếp ra chiêu. "Hôm nay đại sự khó thành, để tiểu tử này lại cho ta, các ngươi mau đi xử lý Tân hoàng cùng Thái hậu!", thủ lĩnh hắc y nhân hô lên, trường kiếm trong tay vẫn mang khí lạnh thấu xương phóng về phía Thanh Sanh. Đao quang kiếm ảnh đầy trời, vây hãm Thanh Sanh trong đó, không cho nàng cơ hội thoát thân. Tuân theo mệnh lệnh, bốn người kia nhanh chóng rút lui, hướng thẳng về phía Càn Đức cung mà chạy. "Không được... ", Thanh Sanh nghe vậy, tròng mắt lập tức nổi tơ máu. Nàng không còn tâm trí tránh né mũi kiếm của đối phương nữa, để cho mũi kiếm liên tiếp đâm vào da thịt. Dồn hết chân khí tụ dưới đan điền, nàng bật người thoát ra chạy về hướng Càn Đức cung. Cũng không để ý đến nàng đang chạy trốn khỏi đối phương, trong đầu nàng lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất, ấy là ngăn cản bọn họ. Hai mắt Thanh Sanh đã đỏ bừng, kình khí tỏa ra bạo liệt đến mức theo bước chạy của nàng, cát bụi trên mặt đất cũng cuốn lên theo tà trường sam. Nàng nhảy trên không trung, thân ảnh thoăn thoắt mang theo khí thế bức nhân lao về phía trước. Trường kiếm trong tay vung lên, mang theo vô tận oán giận như liệt hỏa phun trào, như kình thiên gào thét, mang theo sức lực tựa như có thể hủy thiên diệt địa. Nàng đã định sẵn kết cục xấu nhất cho bản thân mình, miễn sao có thể ngăn cản được hắc y nhân. Bốn tên hắc y nhân nhìn Thanh Sanh đột nhiên như thể nhập ma, lúng túng đỡ chiêu, lại thấy Phượng Ngâm kiếm giáng tới, chém sắt như chém bùn, chém gãy lưỡi kiếm của bọn họ. Trong chớp mắt chưa kịp định thần, Phượng Ngâm kiếm đã lần lượt xé qua da thịt bọn họ, áo vải trên người cũng nhanh chóng thành rách nát. Máu tươi theo đường kiếm bắn lên trên mặt nàng, lưu lại những vết loang lổ trên trường bào thanh sam của nàng. Tay thon nắm chặt chuôi kiếm mà điên cuồng hạ sát, ánh mắt đằng đằng sát ý chỉ mang một cỗ giết chóc đơn thuần. Bốn hắc y nhân cuối cùng cũng ngã gục trên đất, máu tươi nhiễm thân, mắt trừng trừng chưa kịp khép, hẳn là tới khi chết vẫn ôm hận không nguôi. Thanh Sanh thở hắt ra một hơi, đang lảo đảo muốn chạy về phía Càn Đức cung, chỉ có điều khi nàng quay đầu nhìn lại, nàng lại có cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể mình đã ngưng kết thành băng. Ngay sau lưng nàng là mũi kiếm sắc bén đến lạnh người, cũng có một thân ảnh xanh ngọc đột nhiên xông tới như một bóng ma, rồi trong một khắc ngắn ngủi, lưỡi kiếm xuyên qua thân ảnh kia, vô cùng bén ngọt, tựa như đang cười nhạo nàng, ngươi nhìn đi, người nào ngươi cũng không bảo vệ được. "Không... không được... ", Thanh Sanh chết đứng, vô thức lẩm bẩm, rồi sau đó là mang theo bi phẫn vô hạn mà xông tới. Sắc mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, trong ánh mắt nàng ngoại trừ điên cuồng thống hận, cũng chỉ còn lại tịch mịch tuyệt vọng mà thôi. Tên thủ lĩnh hắc y nhân tung một cước đạp trên lưng Trữ Tử Mộc, làm nàng ngã khỏi lưỡi kiếm. Trường kiếm rút khỏi cơ thể, để lại một dòng máu cứ thế tuôn ra không ngừng, tiên diễm đến chói mắt. Máu tươi vấy lên trên thềm đá bạch ngọc trước Càn Đức cung, lan tràn thấm vào hoa văn mỹ lệ, rồi thân thể Trữ Tử Mộc cũng nhanh chóng quỵ xuống. "Có tiểu nương tử tuyệt mỹ như thế phụng bồi, lão tử dù có phải xuống hoàng quyền cũng không phải cô đơn rồi, ha ha... ", tên hắc y nhân ngửa mặt người to, lại không muốn tiếp tục giao chiến nữa, muốn vận công chạy đi. "Lấy mạng bồi mạng!", mũi Phượng Ngâm kiếm mang theo vô hạn giận dữ một đường lao tới yết hầu của hắn. Người cầm kiếm tựa như đã hóa điên, máu tươi nhuộm đỏ dung nhan, ánh mắt ngoan lệ chỉ còn sát ý vô tận, khí thế cường liệt như Thị Huyết Tu La bước tới từ địa ngục. "Chỉ bằng ngươi cũng muốn lấy mạng ta, sợ là khó khăn rồi", hắc y nhân hừ lạnh, chân khí tản ra mang theo công lực mạnh mẽ, như một mũi kiếm vô hình nhắm tới Thanh Sanh. Nàng đưa kiếm chặn lấy, nhưng bởi vì thế tấn công của đối phương quá mạnh mẽ, làm cho nàng khuỵu một gối trên đất, viên gạch nơi đầu gối nàng tì lên cũng nứt vỡ. Hắc y nhân phi thân tới, bổ một nhát kiếm trên Phượng Ngâm kiếm, làm cho Phượng Ngâm kiếm càng thấp xuống, thấp tới mức muốn khảm vào bả bai của nàng. Lưỡi kiếm của hắc y nhân càng lúc càng gần cổ Thanh Sanh, sớm muộn muốn lấy mạng nàng. "Đi chết đi!", hắc y nhân lại gầm lên một tiếng rung trời, khí lực dồn hết lên hai cánh tay mà ép trường kiếm xuống cổ nàng. Hắn nhe răng cười, nụ cười man rợ lạnh lẽo mong đợi khoảnh khắc lưỡi kiếm xuyên qua cổ nàng, mong chờ khoảnh khắc máu tươi phun trào. Chân khí trong cơ thể Thanh Sanh cũng mau chóng cuồn cuộn thành từng lớp sóng, mạnh mẽ đến mức làm nàng phun ra một ngụm máu. Nàng khép hờ mắt, ngưng thần nín thở, dẫn chân khí xông vào huyệt Bách hội, tụ hợp lại một chỗ. 'Oanh' một tiếng, nàng cảm nhận được từ sâu dưới đan điền đang chực chờ nổ tung, chân khí cuồn cuộn như sóng lớn, như phong vân biến sắc, cảm giác nóng rực như lửa cháy nơi Cửu Châu, muốn hủy thiên diệt địa. "A?", hắc y nhân đang chuẩn bị sẵn tinh thần lấy đầu nàng, bỗng nhiên lại cảm nhận được một cỗ chân khí trong nàng đang mạnh mẽ bùng phát. Hắn nhất thời không hiểu được, bản thân hắn lăn lộn chốn giang hồ mấy chục năm đều chưa từng thấy hiện tượng này. Nguy hiểm cận kề, hắn cảm nhận được một cỗ sát ý đang vô cùng gần hắn, tỏa ra hương vị của cái chết, cho nên hắn muốn thu kiếm mà chạy khỏi nàng. "Chết đi... ", một thanh âm lạnh lùng như vọng từ cõi u minh truyền tới, mang theo cả sự tiêu điều vô lực, nhưng kình khí lại cường đại vô cùng. Nàng hét lên một tiếng, nghe vào tai chỉ cảm nhận được sự bi ai cùng tức giận thấu xương, tiếng thét của nàng vang vọng trên thinh không, vang vọng mấy hồi. Quang ảnh Phượng Ngâm kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, dứt khoát xuyên qua yết hầu hắn. Hắc y nhân nấc lên mấy tiếng, từ miệng trào ra máu tươi, rồi như một vật vô tri vô giác mà ngã trên đất. - --Hết chương 117--- Editor lảm nhảm: Đừng mà Wifi nương nươnggg ~~~ Vậy là xong phúc lợi nha, tui biết dừng ở đây sẽ rất khó chịu, nhưng nếu thương tui thì đợi tới ngày mai đi hen. Nay tui đã trốn sếp dùng máy cty để làm cho xong phúc lợi rồi đó T-T Có tâm lớm phải hem:v