Dung Vũ Ca ôm lấy cổ Cao Hiên, kia dung nhan vô cùng hoạ thuỷ, kia tư thái hết sức câu hồn mê ly, tất cả đối với Vệ Minh Khê đều vô cùng quen thuộc bởi vì Dung Vũ Ca cũng đã từng vô số lần câu dẫn nàng như thế. . Nhưng lần này, dung nhan tuyệt thế kia đã không còn vì nàng mà nở rộ nữa, cảm giác mất mát mãnh liệt ấy hoàn toàn nhấn chìm Vệ Minh Khê. Nhất thời Cao Hiên ngây ngẩn cả người, từ trước tới giờ nữ nhân này chưa bao giờ dùng dáng vẻ đó đối đãi với mình, dáng vẻ như đoá hoa xuân nở rộ đầy yêu diễm ấy, lẽ ra lúc này mình phải vui mừng nhưng vì sao vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp? Cũng có lẽ nữ nhân này chưa từng thuộc về mình, ngay cả khi giờ phút này nàng rất chủ động, rất tốt, nhưng vẫn không có cảm giác ôn tình bên trong. Cao Hiên là người đơn thuần, nhưng trực giác lại luôn đặc biệt nhạy cảm. Cao Hiên chỉ ngây ngốc đứng đó, dù hắn biết Dung Vũ Ca đối xử với mình rất vô tâm, nhưng ngửi được hơi thở thơm mát của nàng phả lên mặt mình, tim Cao Hiên vẫn không kìm được mà đập rộn ràng, quên mất cả mẫu thân đang đứng ở sau lưng mình. Môi Dung Vũ Ca nhẹ nhàng lướt qua sóng mũi Cao Hiên, tuy ngoài mặt Dung Vũ Ca có vẻ rất chú tâm vào hành động thân mật này nhưng trong lòng nàng lại tự nói với bản thân mình rất rõ ràng, ngoại trừ Vệ Minh Khê, thì gần gũi với bất kỳ người nào cũng làm cho nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nếu không phải bộ dáng Cao Hiên có bảy phần giống với Vệ Minh Khê thì sợ là Dung Vũ Ca đã sớm nôn ra rồi. Cũng vì hiểu rõ dù vô luận thế nào thì thân thể và tâm hồn này đều không thể lãng quên được Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca lại càng thêm tức giận... “Đủ rồi, Dung Vũ Ca!”Vệ Minh Khê sợ hãi khi phải tiếp tục chứng kiến tình cảnh này, nàng căng thẳng đến mức mọi phòng tuyến trong lòng đều sắp vỡ tan, có lẽ nàng đã đánh giá quá cao năng lực của trái tim mình, không ngờ ngay cả một kích nó cũng không thể nào chịu đựng nổi. Giờ phút này tựa hồ Dung Vũ Ca đang nhắc nhở nàng về những chuyện mà cả hai đã từng trải qua, cùng Dung Vũ Ca có việc cẩu thả đã là thiên lý bất dung rồi, nên vô luận Vệ Minh Khê có sám hối bao nhiêu lần thì cũng không thể tiêu trừ được cảm giác xấu hổ trong lòng. Đưa Dung Vũ Ca đến giường nhi tử, Vệ Minh Khê ngây thơ nghĩ hết thảy đều sẽ chấm dứt, nhưng rốt cuộc lại càng làm cho tâm linh thêm dày vò, mà loại thống khổ và áy náy này lại càng đem thần kinh Vệ Minh Khê kéo càng ngày càng căng, cũng có thể tuỳ thời sụp đổ đứt đoạn bất cứ lúc nào. “Vệ Minh Khê, cũng là nhờ phúc của ngươi, sau khi hưởng thụ qua nam nhân mới biết nam nhân tuyệt vời đến thế nào…” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười, nói ra những lời trái với lương tâm. Dung Vũ Ca ôm lấy cổ Cao Hiên, cảnh tượng này làm lòng Vệ Minh Khê đau nhói, mà lời Dung Vũ Ca nói lại càng như một thanh đao sắc nhọn cắm sâu vào lòng Vệ Minh Khê, lúc mới đâm vào thì không có quá nhiều đau đớn, nhưng khi rút ra rồi lại vô cùng thống khổ, để lại vết thương máu chảy đầm đìa. Xem ra Dung Vũ Ca đã thành công khi dữ dội đâm một đao vào trái tim Vệ Minh Khê, đau đến mức thân thể Vệ Minh Khê cơ hồ chống đỡ không nổi. Cao Hiên lẳng lặng nhìn mẫu thân mình, lại xoay lại nhìn Dung Vũ Ca, hắn hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu bất an. “Dung Vũ Ca, ta chỉ hỏi nàng, có phải nàng đã hối hận hay không?” Vệ Minh Khê chăm chú nhìn Dung Vũ Ca, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột cất lên giữa bầu không khí đầy bất an này. Hối hận? Cho tới bây giờ Dung Vũ Ca cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ tính tình nàng vẫn là không sợ trời không sợ đất, thuở ban đầu khi yêu thương Vệ Minh Khê, nàng cũng biết mình sẽ vì Vệ Minh Khê mà chịu nhiều tổn thương, nhưng tuyệt không nghĩ tới Vệ Minh Khê sẽ mang đến cho nàng loại đau đớn đến thấu xương như thế này, đau đến mức làm cho một kẻ vốn không sợ trời không sợ đất, được nuông chiều phóng túng như nàng cũng bắt đầu sợ đau. Nhưng hối hận sao? Dung Vũ Ca rất dễ dàng biết được đáp án từ đáy lòng mình, nàng không hối hận đã yêu thương Vệ Minh Khê, cũng không hối hận vì câu dẫn Vệ Minh Khê bất chấp đạo đức luân thường, cũng không hối hận vì nàng mà phụ tẫn thiên hạ, nhưng mà, nàng hận Vệ Minh Khê, hận Vệ Minh Khê không đủ yêu mình!Vệ Minh Khê nắm chặt ống tay áo của mình, bất lực chờ đợi được tuyên án, hôm nay có thể đi đến bước này cũng có nghĩa là nàng đã dứt bỏ và dồn ép bản thân đến mức tột cùng trên bờ vực đạo đức luân thường, có thể nói đây là lúc Vệ Minh Khê thuần tuý là mình nhất, cũng là lúc Dung Vũ Ca dễ dàng làm nàng tổn thương nhất. Dung Vũ Ca còn quá trẻ, nàng không hiểu được Vệ Minh Khê đã phải khó khăn thế nào mới đi được đến bước này. Lúc này, nàng chỉ đơn giản muốn Vệ Minh Khê đau đớn, chỉ là muốn thương tổn Vệ Minh Khê. Bởi vậy, có những điều rất trân quý nhưng chỉ vì một ý tưởng nhất thời mà có thể sai một ly đi một dặm. Dung Vũ Ca nhìn vẻ khẩn trương và sợ hãi lo lắng của Vệ Minh Khê, trong lòng nổi lên khoái cảm được trả thù, nàng muốn Vệ Minh Khê phải khổ sở hơn nữa, Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nói: “ Ta…tình nguyện không bao giờ gặp được Vệ Minh Khê, cũng không từng yêu thương Vệ Minh Khê…” Nhưng Dung Vũ Ca vừa nói ra những lời ấy lập tức vô cùng hối hận, trong nháy mắt đó, Dung Vũ Ca biết ngay cả tự lừa gạt bản thân mình nàng cũng thấy khó chịu, nàng đột nhiên biết, vô luận Vệ Minh Khê đối với mình thế nào nàng vẫn luôn yêu thương Vệ Minh Khê, nàng muốn Vệ Minh Khê đau khổ, nhưng nói trắng ra thì bất quá nàng chỉ muốn Vệ Minh Khê biết quý trọng mình hơn mà thôi. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cố nặn ra chút tươi cười, vẫn là nụ cười ưu nhã mà năm xưa mình vừa liếc mắt một cái đã khuynh tâm, nhưng vì sao so với năm đó lại còn sinh ra cảm giác xa xôi hơn, trong lòng nàng bắt đầu sợ hãi, nàng đột nhiên ý thức được nàng có thể thực sự mất đi Vệ Minh Khê. Trong nháy mắt mọi phòng tuyến trong lòng Vệ Minh Khê khi vừa nghe Dung Vũ Ca thốt ra lời kia đều lập tức sụp đổ, Vệ Minh Khê cực lực che dấu vẻ chật vật của mình, không để cho thân thể bất lực của mình gục ngã, khẽ nặn ra nụ cười mỉm mọi ngày, cười nhưng so với khóc còn đau đớn hơn. Nếu lúc trước còn có tình yêu của Dung Vũ Ca chống đỡ cho nàng để đánh bại mọi đạo đức luân thường, thì lúc này Vệ Minh Khê thực sự không còn gì cả, nhìn thấy nhi tử dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, thậm chí còn mang theo vẻ khó hiểu cùng hoang mang bất an, nàng biết nhi tử đang đợi nàng giải thích, nhưng hiện tại nàng không biết giải thích gì, cũng không có gì để giải thích cả. Nàng liếc nhìn Dung Vũ Ca, từ trong mắt Dung Vũ Ca nàng thấy được vẻ lo lắng và bất an, có lẽ giờ phút này Dung Vũ Ca chỉ đang trả thù mình, nhưng Vệ Minh Khê đã không còn coi chuyện đó là quan trọng nữa, nếu tình cảm này chỉ còn đem lại cho nhau tổn thương và dày vò, vậy không bằng chấm dứt đi, trả cho nhau sự tự do. Nàng mệt quá, nàng mệt mỏi quá rồi, nàng chỉ muốn nằm xuống ngủ, vĩnh viễn say trong giấc mộng, nàng không muốn hứng chịu cảm giác tội lỗi nữa, nàng không muốn tổn thương nữa, cũng không muốn yêu ai nữa, nàng chỉ muốn thoát khỏi thế giới này…Khoảnh khắc khi Cao Hiên nghe thấy Dung Vũ Ca nói lời kia, cảm giác thân thể như bị một bồn nước đá dội vào người, không khỏi cảm thấy rét run, Dung Vũ Ca nói yêu mẫu hậu, một người là thê tử của mình, một người là mẫu thân của mình, hắn cảm thấy như mình đang nghe được một chuyện hoang đường nhất trên đời, hắn cần Dung Vũ Ca nói cho hắn biết nàng chỉ là đang nói đùa, nhưng trong mắt Dung Vũ Ca không có hắn, trong mắt nàng chỉ tràn ngập vẻ khẩn trương đối với mẫu hậu, ngay cả che giấu cũng chẳng buồn giấu nữa. Cao Hiên nhìn về phía mẫu thân, hy vọng mẫu hậu sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý, nhưng Vệ Minh Khê cũng không đáp lại Cao Hiên. Vệ Minh Khê rất nhanh chống đỡ không được ngã xuống hôn mê, Dung Vũ Ca lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Vệ Minh Khê, ôm lấy nàng, kia tràn đầy tình yêu cùng lo lắng, xem ra ngay cả biện minh gì cũng không cần nữa. Cao Hiên đột nhiên nhận ra, cũng đột nhiên minh bạch, sau đó sắc mặt cũng lập tức tái nhợt, nếu có thể, Cao Hiên hy vọng mình chưa bao giờ biết, thà rằng các nàng giấu diếm mình cả đời còn hơn. Hai nữ nhân mình yêu thương nhất đều phản bội mình, sao các nàng lại có thể làm như vậy?Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, phát hiện nàng thật sự đã gầy đến mức như không còn trọng lượng, chân mày Vệ Minh Khê nhíu lại tràn ngập đau đớn, Dung Vũ Ca hận không thể tự quăng cho mình cái tát, rõ ràng người yêu thương Vệ Minh Khê nhất là mình, nhưng người hành hạ nàng nhất cũng chính là mình!Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê: “Vệ Minh Khê, quá khứ chỉ là quá khứ, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?” Dung Vũ Ca thì thào tự nói, nước mắt từng giọt nóng hổi rơi xuống mặt Vệ Minh Khê, nhưng giờ phút này vô luận thế nào thì Vệ Minh Khê cũng không còn cảm nhận được nữa. Dù Cao Hiên phẫn nộ nhưng hắn vẫn là người thiện lương, nhìn Dung Vũ Ca bất lực ôm lấy mẫu hậu mình, trái tim khẽ nhức nhối, dù cho có hận hai người như thế nào thì các nàng vẫn là hai người hắn yêu thương nhất, hơn nữa người đang hôn mê kia còn là mẫu thân của hắn, so với người giờ phút này bất lực như tiểu hài tử là Dung Vũ Ca thì coi như Cao Hiên vẫn còn tỉnh táo, lập tức kêu người đi thỉnh ngự y. ***“Thân thể Thái Hậu suy yếu, có chút thương tổn đến nguyên khí, tu dưỡng thêm ít thời gian sẽ không có vấn đề gì lớn, theo lý thì không thể dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh mới phải, thật là kỳ quái…” Ngự y lắc đầu, không biết rốt cuộc là tình trạng gì. “Nếu không có vấn đề, tại sao nàng vẫn chưa tỉnh?” Dung Vũ Ca quát ngự y, đã qua nhiều ngày mà sao Vệ Minh Khê vẫn chưa hồi tỉnh? Dung Vũ Ca vô cùng hoảng hốt, cũng vô cùng hận chính mình. “Có lẽ là tâm bệnh, Thái Hậu không muốn tỉnh lại…” Ngự y phỏng đoán.