Vệ Minh Khê hối hả rời đi, lời Dung lão phu phụ làm cho nàng quá xấu hổ, khó có thể chấp nhận được.
Dung Vũ Ca có càn rỡ như thế nào đi chăng nữa thì nàng bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mười tám, nàng cho dù không tuân theo lễ giáo thì cũng xem như không, nhưng mình thì sao, mình đã không còn trẻ nữa, lại theo nàng làm chuyện hoang đường này, tất cả đều là do mình không tốt!Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê gấp gáp đi như thế, trong lòng thấp thoáng chút dự cảm bất an.
Vệ Minh Khê vốn là người như vậy, có thể làm cho nàng bước vào loại quan hệ nghịch luân này nửa bước cũng đã vô cùng khó khăn, nay lại bị hai lão nhân nói thế, chỉ sợ nửa bước kia cũng sẽ rút về.
“Vệ Chỉ, tiểu quỷ nhát gan! Ngươi đứng lại cho ta!” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hô, tuy rằng nàng có thể đuổi theo kịp rất dễ dàng, nhưng điều nàng muốn là Vệ Minh Khê tự dừng lại.
Đây là việc không to tát gì, nhưng Dung Vũ Ca có cảm giác nếu Vệ Minh Khê dừng lại thì trong lòng nàng mình vẫn còn có chút phân lượng hơn so với cái gọi là lễ giáo.
Vệ Minh Khê nghe tiếng Dung Vũ Ca phía sau, khống chế không được càng chạy nhanh hơn, tựa hồ chỉ cần thoát khỏi Dung Vũ Ca là mấy vấn đề này sẽ không tồn tại nữa.
Trong một khắc, Vệ Minh Khê giống như con đà điểu chỉ muốn vùi đầu trong cát mà trốn thôi!Vệ Minh Khê ngay cả mình cũng không thuyết phục nổi mình, nàng đã gây ra chuyện hoang đường cỡ nào? Khi nàng hồi kinh, nàng làm sao đối mặt với Hiên nhi đây?Vệ Minh Khê càng nghĩ càng sợ, lúc trước là không dám tưởng, hiện tại bị hai lão nói thế, mọi sự tình vốn ám ảnh sau lưng, tất cả đều hiện ra trong nháy mắt.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê chạy, tựa hồ như muốn chạy trốn khỏi mình càng xa càng tốt, tâm không khỏi đau đớn.
Nàng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm cho thế giới của Vệ Minh Khê nghiêng về phía mình, có phải hay không rồi sẽ có một ngày, mình sớm muộn cũng sẽ bị nàng vứt bỏ?Dung Vũ Ca không cam lòng, nàng sử dụng khinh công bay đến trước mặt Vệ Minh Khê, ngăn không cho nàng chạy nữa.
“Vệ Minh Khê, nàng sợ để người khác biết quan hệ giữa nàng và ta đến vậy sao?” Dung Vũ Ca hướng thân thể ép sát Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê không sao nhúc nhích được.
Nàng sợ thấy một Dung Vũ Ca như vậy, quá mức chấp mê bất ngộ.
Nếu mình ngay từ đầu không để Dung Vũ Ca vượt qua giới hạn……“Vũ Ca, chúng ta quay đầu đi, loại quan hệ như vậy vốn không được phép tồn tại……” Vệ Minh Khê do dự nói, nàng biết Dung Vũ Ca nhất định không thích nghe những lời này, nhưng Vệ Minh Khê không có biện pháp an lòng nào khác để mình không mắc thêm bất kì lỗi lầm nào nữa!“Vệ Minh Khê, ta đang ép nàng sao?” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng khổ sở của Vệ Minh Khê, chợt nhận ra, thì ra nàng làm cho mẫu hậu khốn khổ như thế.
So với bất kì ai trên đời này, nàng không phải là người luôn mong muốn mẫu hậu luôn luôn tốt đẹp, luôn luôn vui vẻ sao?“Dung Vũ Ca, là lỗi của ta!” Vệ Minh Khê vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Dung Vũ Ca.
Chính mình nếu có thể tự kiềm chế bản thân, có lẽ nàng sẽ không khiến Dung Vũ Ca càng lún càng sâu, Vệ Minh Khê tự trách mình thậm tệ.
“Ta trước kia thường nghĩ, nếu có ai làm cho Vệ Minh Khê không vui, chắc chắn ta sẽ làm cho hắn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng hôm nay, người làm cho Vệ Minh Khê không vui nhất lại chính là ta, Dung Vũ Ca.
Mẫu hậu yên tâm, người muốn trở lại làm một Vệ Minh Khê như ngày trước, vậy thì hãy trở về, ta sẽ không làm khó dễ người nữa.
Phải biết rằng, ta là người không muốn nhìn thấy người khổ sở nhất, cho nên Dung Vũ Ca sẽ ngoan ngoãn làm thái tử phi, còn Vệ Minh Khê sẽ tiếp tục đường hoàng làm hoàng hậu……” Dung Vũ Ca cố hết sức mới có thể làm cho mình thốt lên nổi những lời này.
Xem ra Dung Vũ Ca rất không thích hợp làm thánh nhân.
Rất muốn khóc nhưng Dung Vũ Ca vẫn cố nín, vất vả lắm mới đem nước mắt nuốt vào lòng.
“Vũ Ca……” Dung Vũ Ca biểu tình bi thương đều hiện ra trên mặt, nàng vốn là hài tử được nuông chiều, có thể nói ra những lời uỷ khúc cầu toàn như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng, nhưng Vệ Minh Khê chỉ biết nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói lời gì cho phải.
“Mẫu hậu, người về trước đi, để cho ta yên tĩnh một chút, để ta có thể hạ quyết tâm đem tình cảm đối với người chôn chặt trong đáy lòng.
” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cố nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Tim Vệ Minh Khê đập nhanh, cõi lòng khẽ nhói đau.
Nàng vẫn hy vọng Dung Vũ Ca yêu mình, nàng không muốn Dung Vũ Ca thật sự cắt đứt tình yêu dành cho mình, nhưng nếu Dung Vũ Ca có thể rút lại thứ tình cảm đó, vậy đối với nàng, đối với mình, cả hai đều tốt.
Vệ Minh Khê đáp lại Dung Vũ Ca một nụ cười thanh nhã: “Đừng đi lâu quá, đừng để ta lo lắng.
” Sau đó thì xoay người rời đi.
Dung Vũ Ca nhìn bóng lưng Vệ Minh Khê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bỏng rát.
Vệ Minh Khê chẳng lẽ không phát hiện những lời mình nói đều là giả sao? Mỗi một câu mình nói, đều để thử dò xét tâm Vệ Minh Khê.
Thì ra Vệ Minh Khê thật sự hy vọng mình không yêu nàng, không quấy rầy nàng thêm nữa.
Nàng muốn làm hoàng hậu cao cao thánh khiết, nàng không cần Dung Vũ Ca! Dung Vũ Ca với nàng mà nói chẳng là gì cả!Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đi càng ngày càng xa, nàng không muốn Vệ Minh Khê cứ như vậy buông bỏ mình, cảm giác này so với cái chết còn đau khổ hơn!Dung Vũ Ca nhìn theo Vệ Minh Khê đến khi chỉ còn thấp thoáng bóng lưng xa xa, bỗng tung người nhảy vào dòng Lăng giang.
Vệ Minh Khê! Nếu đã không cần ta nữa, vậy ngươi cứ để ta ngủ yên dưới lòng sông này đi, dùng cả đời ngươi để nhớ thương ta, nếu không, người đời này đừng nghĩ thoát khỏi ta!Vệ Minh Khê đang đi chợt nghe tiếng vật gì rơi xuống nước liền ngừng lại, nàng hốt nhiên xoay người, đúng lúc nhìn thấy Dung Vũ Ca nhảy xuống sông.
Trái tim bỗng chốc tê dại, nàng không muốn Dung Vũ Ca xảy ra chuyện, nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình!Vệ Minh Khê ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, cũng muốn nhảy xuống sông nhưng thân mình đột nhiên bị Liễu Tam nương kéo lại, ngay sau đó Dung Quý lập tức nhảy xuống.
“Ngươi không biết bơi, để cho lão gia tử xuống là được rồi!” Liễu Tam nương tức giận nói.
Nếu để cho Vệ Minh Khê nhảy xuống, sợ là khi tiểu Vũ Ca trở lại chắc chắn sẽ nổi điên với mình cùng lão già.
Tuy rằng Liễu Tam nương thực sự rất muốn để Vệ Minh Khê cũng nhảy xuống, thưởng thức một chút cái gọi là “độ ấm” của Giang Lăng tháng ba, ai bảo nàng làm cho tôn nữ bảo bối của mình khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn, tiểu Vũ Ca chưa từng vì ai mà khóc như vậy, nước mắt lã chã tuôn rơi làm cho mình cùng lão già đều cực kỳ đau lòng, nhưng nàng vẫn không thể để Vệ Minh Khê rời đi.
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tiểu Vũ Ca vì Vệ Minh Khê có thể yêu cương liệt đến vậy, không tiếc tất thảy vì Vệ Minh Khê……Vệ Minh Khê gấp đến độ nước mắt đều rơi ra nơi khoé mắt, tâm nàng đau đến không thở nổi.
Dung Vũ Ca, ngươi nhất định không thể có việc, ngươi không thể dùng biện pháp như vậy để trừng phạt ta!Dung Vũ Ca, ngươi mau ra đây, bằng không ta sẽ tức giận!Dung Vũ Ca!Dung Vũ Ca……“Lâu như vậy, bọn họ sao còn không lên?” Vệ Minh Khê nắm thật chặt tay Liễu Tam nương, nàng không nghĩ tới Dung Vũ Ca sẽ làm ra hành động cương liệt đến thế.
Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới lần trước, mình nếu không chạy tới kịp, nàng có phải hay không…… Vệ Minh Khê nghĩ đến đây, không khỏi tràn ngập sợ hãi, nước mắt lại càng cuồn cuộn tuôn rơi.
Liễu Tam nương cảm giác bàn tay bị nắm có chút đau, nhìn gương mặt Vệ Minh Khê nhạt nhoà nước mắt, bạo vũ lê hoa, bi thương cùng cực khiến người ta phải động dung.
Xem ra Vệ Minh Khê cũng không phải không thèm để ý tiểu Vũ Ca, cơn giận trong lòng cũng dần dần tiêu thất.
Biết khổ sở như thế thì nên cưng chiều tiểu Vũ Ca nhà chúng ta thật tốt, cứ để nàng ở dưới nước lâu một chút, bằng không, ngươi sẽ không biết để ý tiểu Vũ Ca ! “Yên tâm, chúng ta là người Dung gia, chính là Lăng giang yêm bất tử*.
” Liễu tam nương trấn an.
Dung Quý nhà nàng là ai chứ? Tung hoành giang hồ vô địch thủ, làm sao có thể bị nước sông dìm chết đây?( *yêm bất tử: không thể chết đuối được)“Nhưng mà……” Tuy rằng Liễu Tam nương đã nói như vậy nhưng Vệ Minh Khê vẫn thập phần lo lắng.
Đúng lúc này, một tiếng nước động vô cùng lớn, Dung Quý ôm Dung Vũ Ca từ dưới sông vọt lên không trung, sau đó nhảy lên bờ.
Thân thể Vệ Minh Khê mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, xem như có thể an tâm một chút.
———————————————— ââââââââââââ-âUá»ng khương thang.
â Vá» Minh Khê ngá»i bên mép giưá»ng, thản nhiên nói.
âKhông phải nà ng Äang giáºn ta Äấy chứ?â Dung VÅ© Ca nhìn sắc mặt lạnh nhạt không rõ tâm tình cá»§a Vá» Minh Khê, thấp thá»m bất an há»i.
Cái nà ng muá»n nhìn là bá» dáng khẩn trương cá»§a Vá» Minh Khê, nà ng không muá»n thấy Vá» Minh Khê xoay ngưá»i rá»i Äi, Vá» Minh Khê có thá» mắng mình bá»c Äá»ng ngang bưá»ng, nhưng Dung VÅ© Ca biết, dù sao thì sau nà y, Vá» Minh Khê chắc chắn sẽ không dám nói mấy lá»i linh tinh Äại loại như quay Äầu gì gì nữa.
âNgươi miá»ng nói không bức ta, ngươi vá»n biết rõ ta lo lắng, ngươi biết rõ như váºy, ngược lại còn là m cho ta không thá» bá» xuá»ng ÄÆ°á»£c, lại còn là m ta lo sợ như thếâ¦â¦â Vá» Minh Khê nói không ÄÆ°á»£c nữa, nà ng vừa nghÄ© Äến hà nh Äá»ng không muá»n sá»ng cá»§a Dung VÅ© Ca, tâm láºp tức khá»§ng hoảng.
Nhìn nhãn thần Dung VÅ© Ca lúc Äó u oán như thế, nà ng vì sao lại tin lá»i Dung VÅ© Ca? Dung VÅ© Ca tuy miá»ng nói không ép, nhưng hà nh vi lại Äem mình ép không còn ÄÆ°á»ng thá»i lui .
âLúc ấy nà ng Äi rá»i, ta cảm giác tâm như tro tà n, nhân gian không còn gì luyến tiếc, LÄng giang lại gần như váºy, ngưá»i ta không biết sao liá»n nhảy và oâ¦â¦â Thanh âm Dung VÅ© Ca, theo sá»± chú mục cá»§a Vá» Minh Khê, cà ng ngà y cà ng nhá» lại.
âDung VÅ© Ca, lần sau không cho phép là m thương tá»n chÃnh mình như váºy, khiến ta khá» sá»!â Vá» Minh Khê nhẹ nhà ng ra lá»nh.
âNà ng vá» sau cÅ©ng không ÄÆ°á»£c nói há»i háºn nữa, nà ng phải biết những lá»i nà y giằng xé tâm can ta, là m lòng ta Äau Äá»n Äến thế nà o.
Nếu nà ng tháºt sá»± không cần ta, váºy cứ Äá» ta chết Äi!â Dung VÅ© Ca nghiêm túc nói.
âDung VÅ© Ca, chúng ta sẽ xuá»ng Äá»a ngục thôi!â Vá» Minh Khê thá» dà i.
âTa không sợ, chá» cần Äá»i nà y ÄÆ°á»£c cùng nà ng á» chung má»t chá», bất cứ cái gì ta cÅ©ng không quản !â Dung VÅ© Ca kiên Äá»nh nói, cái gì lá»
giáo luân thưá»ng Äạo lý? Tất cả toà n thứ vá» vẩn!Nhưng mà ta sợ, Vá» Minh Khê không dám Äem suy nghÄ© trong lòng nói ra, âUá»ng canh Äi, nhiá»
m phong hà n sẽ không tá»t.
â Vá» Minh Khê cầm thìa nhẹ nhà ng khuấy, thá»i má»t chút cho Äỡ nóng rá»i múc má»t thìa ÄÆ°a lên miá»ng Dung VÅ© Ca.
Dung VÅ© Ca nhìn Vá» Minh Khê, nét tươi cưá»i dần dần ná» trên khuôn mặt.
Nếu có thá» Äá»i lấy nhu tình cá»§a Vá» Minh Khê như giá» phút nà y thì dù có nhảy xuá»ng LÄng giang mưá»i lần Äi chÄng nữa, nà ng cÅ©ng nguyá»n ý, bất quá lần sau Äá»i thà nh tháng sáu thì tá»t hÆ¡n, tháng ba nưá»c sông tháºt Äúng là rất lạnh.
NghÄ© Äến thôi mà Dung VÅ© Ca Äã muá»n rùng mình.
Dung VÅ© Ca hé cái miá»ng nhá» nhắn, Äem khương thang nuá»t xuá»ng, sau Äó mặt mà y nhÄn nhó Äến mức không thá» nhÄn hÆ¡n.
âSao váºy? Có phải nóng quá không?â Vá» Minh Khê há»p thá» má»t ngụm, Äâu có nóng.
âKhó uá»ng quá à â¦â¦â Dung VÅ© Ca là m nÅ©ng nói.
âAi kêu ngươi nhảy, tá»± tìm khá», Äáng Äá»i!â Vá» Minh Khê nhẹ nhà ng nói, má»t chút cÅ©ng không Äá»ng tình vá»i nữ nhân cỠý là m mình khá» sá» nà y, nhưng vẫn cầm lấy chén ÄÆ°á»ng bên cạnh, thả hai viên và o khuấy.
âNgưá»i ta không uá»ng Äâu, ngoại trừ Chá» nhi má»m cho taâ¦â¦â Dung VÅ© Ca Äùa giỡn, lại ná»i lên tÃnh tình Äại tiá»u thư.
âNgoan, Äừng ngang bưá»ng, Äem chén khương thang nà y uá»ng hết Äi!â Vá» Minh Khê vá»n tÃnh nhẫn nại dụ dá» nói, chẳng lẽ thá»±c sá»± bắt mình má»m cho nà ng sao?âChá» nhi dùng môi cá»§a mình chứa canh rá»i má»m cho ngưá»i ta Äi, ngưá»i ta khá»n khá» như váºy là do Chá» nhi là m hạiâ¦â¦â Dung VÅ© Ca không e lá» ÄÆ°a ra yêu cầu vô lý, còn là m cho ngưá»i ta phải Äá» mặt không thôi.
âÄừng há» nháo!â Vá» Minh Khê gương mặt á»ng Äá», ÄÆ°a cho nà ng ba phân vải thôi, nà ng láºp tức muá»n luôn má»t phưá»ng nhuá»m.
Dung VÅ© Ca là loại nữ nhân ÄÆ°á»£c voi Äòi tiên mà .
âChá» nhi, tháºt sá»± rất khó uá»ng mà â¦â¦â Dung VÅ© Ca mặt mà y nhÄn nhó khá» sá», giá»ng như má»t tiá»u hà i tá» bá»c Äá»ng, kéo kéo tay áo Vá» Minh Khê, thiếu chút nữa Äem khương thang trong tay Vá» Minh Khê Äánh Äá», chÃnh là không muá»n uá»ng thứ khương thang khó ngá»i kia !âChá» nhiâ¦â¦â Dung VÅ© Ca chu chu cái miá»ng, trong mắt trà n Äầy bất mãn cùng u oán.
Vá» Minh Khê Äá»t nhiên ghé sát lại, gần Äến mức là m cho Dung VÅ© Ca tim Äáºp rá»n rà ng.
Rá»t cục dưá»i ánh mắt vô cùng chá» mong cá»§a Dung VÅ© Ca, nà ng cÅ©ng ÄÆ°á»£c như ý nguyá»n, ÄÆ°á»£c Vá» Minh Khê chá»§ Äá»ng Äặt Äôi môi lên là n môi cá»§a mình.
Má»t miá»ng chứa Äầy khương thang thông qua lưỡi cùng môi truyá»n lại, nhất loạt trôi xuá»ng bụng Dung VÅ© Ca trong nháy mắt.
Nhìn Dung VÅ© Ca cưá»i giá»ng như Äứa ngá»c, Vá» Minh Khê thấy chiêu nà y quả tháºt so vá»i vừa rá»i dụ dá» nà ng uá»ng canh hiá»u quả hÆ¡n nhiá»u, liá»n trá»±c tiếp há»p thêm mấy ngụm, môi chạm môi má»m cho Dung VÅ© Ca, mà Dung VÅ© Ca cÅ©ng vô cùng phá»i hợp nuá»t hết.
Lặp Äi lặp lại và i lần, má»t chén khương thang lá»n, uá»ng hết má»t giá»t cÅ©ng không chừa.
Dung VÅ© Ca còn chưa thoả mãn, ÄÆ°a lưỡi liếm và nh môi, tháºt dá»
uá»ng, tình yêu cá»§a mẫu háºu chÃnh lÃ ÄÆ°á»£c truyá»n tá»i như thế aâ¦â¦ãã Vá» Minh Khê thấy Dung VÅ© Ca liếm nhẹ cánh môi há»ng Äá» thắm, mặt lại Äá» lên, láºp tức Äứng dáºy: âNgươi nghá» ngÆ¡i Äi, ta trá» vá» phòng â¦â¦â Vá» Minh Khê Äang muá»n Äứng lên lại bá» Dung VÅ© Ca từ phÃa sau bất ngỠôm lấy, Vá» Minh Khê lúc nà y má»i phát hiá»n, y phục trên ngưá»i Dung VÅ© Ca bá»i vì vừa rá»i ưá»t Äẫm phải thay ra nên giá» nà ng không há» mặc má»t chút gì cả.
âBây giá» tháng ba, nưá»c LÄng giang rất lạnh.
Chá» nhi, lưu lại vá»i ngưá»i ta, ngưá»i ta lạnh lắmâ¦â¦â Dung VÅ© Ca giả bá» Äáng thương tiếp tục là m nÅ©ng.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!