Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang giảng giải cho Cao Mộ Ca ở cách đó không xa, đôi mày bất giác nhíu lại, nếu không có Cao Mộ Ca, có lẽ nàng vẫn có thể cho rằng hết thảy mọi việc đều chưa từng phát sinh, nhưng sự tồn tại của Cao Mộ Ca chính là lời nhắc nhở cho nàng nhớ đến những ký ức trong quá khứ vốn khó lòng chấp nhận nổi. Dung Vũ Ca biết khi nàng quyết định lưu lại, thì lẽ ra nàng nên chấp nhận mọi thứ trước đó mới phải, dù không thể nhận cũng phải nhận, chỉ là hiện tại nàng vẫn không thể thản nhiên đối mặt với Cao Mộ Ca. “Cứ để cho Thái phó dạy là được rồi, nàng cần gì phải phân tâm lao lực? Rõ ràng ta đã bảo nàng phải tịnh dưỡng thật tốt kia mà, chuyện trong triều không cần quá quan tâm. ” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, từ trước đến giờ nàng đều không thích những người khác chiếm mất trọng tâm của Vệ Minh Khê, trước kia là Cao Hiên, bây giờ là Cao Mộ Ca, càng nhìn càng chướng mắt. “Ta nói chuyện với Hoàng tổ mẫu, không cần ngươi xen vào. ” Cao Mộ Ca chu miệng trừng mắt với Dung Vũ Ca, nàng vốn không để ý tới mình thì thôi, bây giờ còn quản lí thời gian của mình cùng với Hoàng tổ mẫu nữa, nàng không thích Dung Vũ Ca một chút nào. “Xem ra ngươi chỉ là tiểu hài tử chỉ biết ở đây làm nũng nãi nãi ngươi thôi, ta nghĩ ngày sau ngươi sẽ làm cho Hoàng tổ mẫu thất vọng thôi, xem ra trong tương lai như ngươi không thể trở thành một hoàng đế tốt được đâu. ” Dung Vũ Ca lạnh nhạt nói, làm cho Cao Mộ Ca tức đến mắc nghẹn. “Ngươi nói bậy!” Cao Mộ Ca tức giận nói, nàng ghét Dung Vũ Ca nói mình sẽ làm Hoàng tổ mẫu thất vọng, rõ ràng nàng rất thông minh mà, cũng rất cố gắng mà, Thái Phó cũng khen mình cơ mà. Nhất định là Dung Vũ Ca cố ý, cố ý làm khó dễ mình! Mình sẽ không làm cho Hoàng tổ mẫu thất vọng, mình nhất định sẽ làm một Hoàng đế tốt!“Xem ra Thái Phó dạy ngươi học rất thoải mái nhỉ, nếu như có bản sự thì đi sao chép Đế vương bản kỷ đi, nếu không sao chép xong mà lại đến tìm Hoàng tổ mẫu ngươi nữa thì chỉ là một con chó nhỏ. ” Dung Vũ Ca cố tình bảo ma ma bên cạnh Cao Mộ Ca nhanh chóng đuổi nàng về ngự thư phòng. “Chép thì chép! Còn lâu ta mới sợ ngươi!” Cao Mộ Ca hùng hổ nói, nói xong liền theo ma ma rời đi, nàng ghét Dung Vũ Ca, nàng vẫn nhớ rõ sau vô số lần lâm triều, Dung Vũ Ca đều lãnh đạm rời đi, chưa bao giờ nói với mình một câu nào. Nếu đây đích thực là mẫu thân của nàng, nàng thà rằng không có mẫu thân như vậy!“Nàng quá nghiêm khắc với Mộ Ca rồi. ” Vệ Minh Khê có chút không đành lòng, nàng chỉ là một tiểu hài tử mới sáu tuổi, không nên đối xử với nàng nghiêm khắc như thế. “Nàng là vua một nước, không phải tiểu hài tử bình thường, chưa kể còn là nữ đế, nếu không nghiêm khắc với nàng thì ngày sau làm sao có thể trị vì thiên hạ? Phải đối với nàng nghiêm khắc thì mới tốt cho nàng được. ” Dung Vũ Ca lãnh đạm nói, nếu Cao Mộ Ca sớm có thể một mình đảm đương mọi việc thì mình và Vệ Minh Khê mới có thể sớm có ngày được tự do. Dung Vũ Ca đối với Mộ Ca có bao nhiêu lãnh đạm, Vệ Minh Khê đều hiểu rất rõ ràng, nàng cũng biết để Dung Vũ Ca chấp nhận Mộ Ca, đối tốt với Mộ Ca là một yêu cầu tàn nhẫn đến cỡ nào, cho nên Vệ Minh Khê cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Mộ Ca bị Dung Vũ Ca lạnh lùng nghiêm khắc đối đãi mà thúc thủ vô sách. Cũng xuất phát từ áy náy cùng mong muốn bồi thường cho Cao Mộ Ca nên nàng lại càng thêm yêu thương Mộ Ca, chỉ là việc này lại càng làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy chướng mắt. “Nàng càng yêu thương Mộ Ca, ta lại càng thấy hài tử đó đáng ghét!” Dung Vũ Ca rốt cục cũng đem cục tức trong lòng nói ra, nàng vẫn là nàng, vẫn rất bốc đồng tuỳ hứng, cho dù là thêm mười năm nữa, nàng vẫn không trưởng thành nổi. “Hài tử đó là nữ nhi của nàng. ” Vệ Minh Khê bất lực nói, việc nàng yêu thương Mộ Ca cùng tình yêu dành cho Dung Vũ Ca thực sự không có mâu thuẫn gì. Tuy rằng nhắc nhở này đối với Dung Vũ Ca là một sự tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi. “Ta chưa bao giờ thừa nhận, cũng chưa bao giờ muốn sinh ra, sinh ra nó là một sai lầm! Bất kỳ thời khắc nào, hài tử đó đều giống như nhắc nhở ta về quá khứ mà ta không tài nào chấp nhận nổi!” Dung Vũ Ca phẫn nộ nói. Vệ Minh Khê nghe vậy, không thể không cười khổ một tiếng, nàng biết khúc mắc trong lòng Dung Vũ Ca sợ rằng dù cho mình chết đi cũng không thể nào xoá nổi, bắt nàng lưu lại, có phải mình đang hành hạ nàng hay không? Có phải mình không nên quá ích kỉ, nên buông tay cho nàng tự do hay không? Vệ Minh Khê vẫn thường suy nghĩ như vậy, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến, trái tim nàng sẽ vô cùng đau đớn. “Ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của ta, hài tử này vô tội. ” Vệ Minh Khê vùi mặt vào lòng bàn tay, khổ sở nói, thì ra vết thương nào đã từng phát sinh cũng đều lưu lại sẹo, hạnh phúc vỡ nát rồi, một khi hàn gắn lại không phải là chuyện dễ dàng. Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê khổ sở thì lập tức hối hận, nàng rõ ràng là tự nói với mình hàng trăm lần, nếu đã chọn ở lại thì nên quên đi quá khứ, còn nếu không thể quên được, thì tốt nhất không nên lưu lại, tránh cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, quả thật nàng đã rất cố gắng, cố gắng để mình không trở thành kẻ giận chó đánh mèo. “Cho ta thêm chút thời gian, ta hứa sẽ quên đi quá khứ. ” Dung Vũ Ca ôm lấy thắt lưng Vệ Minh Khê từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng nói, mình nhất định sẽ cố gắng, để cho hết thảy đều qua đi. Vệ Minh Khê xoay người lại, nắm lấy tay Dung Vũ Ca đặt vào tay mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: “Không cần khiến mình khó xử như vậy, nếu nàng không muốn thấy Mộ Ca, ta sẽ tận lực thay đổi thời gian, không để hai người gặp mặt. Chỉ cần nàng ở bên ta thì đây đã là ân điển mà ông trời ban cho ta rồi, ta sẽ cố gắng làm cho nàng hạnh phúc. ”“Chỉ cần Vệ Minh Khê đem toàn bộ tâm tư của nàng đặt lên người Dung Vũ Ca, nàng ấy sẽ vô cùng vui sướng. ” Hạnh phúc đối với Dung Vũ Ca mà nói rất đơn giản. “Việc này có gì khó đâu?” Vệ Minh Khê cười thản nhiên. “Rất khó, trong lòng Vệ Minh Khê chứa thứ gì đó nhiều lắm, nàng làm không được đâu, lúc trước là luân lý, bây giờ là trách nhiệm…” Dung Vũ Ca cười nói, Vệ Minh Khê làm không được, nhưng Dung Vũ Ca lại làm được, trong lòng chỉ chứa một người, người đó cũng chính là thế giới của nàng. “Thực xin lỗi. ” Vệ Minh Khê vuốt ve hai má Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, ôm Dung Vũ Ca thật chặt vào, nàng hận chính mình, đúng vậy, nàng hận mình không buông bỏ được hết thảy để đi cùng Dung Vũ Ca, nàng cùng lắm cũng chỉ có thể ôm Dung Vũ Ca thật chặt mà thôi. Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ôm mình vội vàng, như thể mình sẽ tan biến đi không bằng thì biết được nỗi bất an trong lòng Vệ Minh Khê. “Ngốc, tình cảm vốn luôn không công bằng như thế, nhưng lòng ta cam tâm tình nguyện. ” Dung Vũ Ca an ủi, trên miệng lập tức nở rộ nụ cười vô cùng rực rỡ, ai bảo so với Vệ Minh Khê thì mình yêu nàng nhiều hơn cơ chứ. Giờ phút này Dung Vũ Ca đột nhiên quên đi tất cả, có vài thứ không phải không thể buông, mà là nàng không muốn buông, yêu cùng hận cũng là như thế. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kia nụ cười rực rỡ đến thất thần, đã bao lâu rồi nàng không còn được nhìn thấy nụ cười toả nắng ấy? Nhìn Dung Vũ Ca, nỗi buồn trong lòng Vệ Minh Khê cũng tiêu tan, theo bản năng lại càng ôm chặt Dung Vũ Ca hơn nữa. Cả đời này cũng không nguyện rời xa…Dung Vũ Ca vùi mặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của Vệ Minh Khê, tham lam hít lấy hương thơm khiến nàng mê luyến, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Vệ Minh Khê truyền tới, Dung Vũ Ca biết, vô luận nữ nhân này như thế nào, mình đều tha thứ cho nàng. Tuy không biết gút mắc trong lòng kia phải bao lâu mới có thể biến mất, nhưng Dung Vũ Ca biết, sớm hay muộn nó cũng sẽ tiêu tan, bởi vì bản thân nàng đã quá yêu thương nữ nhân này.