Khi màn đêm buông xuống, trước cửa một nhà hàng quán cơm tư gia không mấy nổi tiếng ở Đại Liên, nhưng lại có dừng rất nhiều xe hơi, đầy đủ các loại kiểu dáng. Những chiếc xe hơi này có hai đặc điểm, hoặc là giá trị cao đến mức làm cho người ta phải tặc lưỡi, hoặc là đeo biển số đăng kí làm cho người ta nhìn thấy đã khiếp sợ không thôi. Tại một gian bao sương trong quán cơm tư gia, Lăng Vân Phong mang theo Lăng Vĩ, cùng Yến Thanh Đế đi ăn cơm. Ba người gọi mười mấy món sơn hào hải vị không nói, mà rượu cũng là Mao Đài lâu năm, thuốc là thuốc đắt tiền Trung Nam Hải. - Yến thiếu gia, không ngờ chuyện lần này là do tên tạp chủng Trần Phàm kia giở trò quỷ. Trước bàn cơm, sau khi Lăng Vĩ biết được trong sự kiện ô nhiễm lần này, là Trần Phàm đứng ở sau màn thao túng điều khiển, thì căm hận nghiến răng nói. Chuyện này cũng là bởi vì, ngày trước ở Tích Giang Trần Phàm đã tát vào mặt của Yến Thanh Đế, đồng thời cũng làm cho con đường thăng tiến trong giới quan trường của Lăng Chí Phong đến hồi chung kết. Ở trong thời buổi này, ông già ngươi ngưu bức đến mức độ nào, cơ bản là sẽ quyết định trình độ ngưu bức của ngươi. Thời gian con đường quan trường của Lăng Chí Phong rộng mở, thì Lăng Vĩ cũng xứng danh là Lăng đại thiếu gia. Hiện giờ vừa mất thế, mặc dù Lăng Vĩ vẫn được coi trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm ở trong Lăng gia, tiền đồ vô lượng... Nhưng bản thân hắn thì cũng đã mất đi ánh hào quang của Lăng đại thiếu gia ở trên đầu rồi! Càng nghiêm trọng hơn chính là, sau khi Lăng Chí Phong trở thành vật hy sinh trong sự kiện ở Hàng Châu, thì Lăng Vĩ làm chuyện gì cũng không có thuận buồm xuôi gió giống như trước kia nữa. Ở dưới tình huống này, hắn có thể không căm hận Trần Phàm được sao? Hắn chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu của Trần Phàm mà thôi! Cảm nhận được tâm tình phẫn nộ ở trong giọng nói của Lăng Vĩ, Lăng Vân Phong khẽ ho khan một tiếng, âm thầm nhắc nhở, đồng thời mỉm cười nói: - Hắn đứng sau lưng thao túng thì đã làm sao? Đối với Yến thiếu gia mà nói, binh đến thì đã có tướng ngăn, nước lên thì sẽ xây đập chặn! Nói khó nghe hơn một chút, chỉ với cái đầu óc đơn giản như của hắn, muốn giao phong cùng Yến thiếu gia, căn bản là không bao giờ có hy vọng chiến thắng! - Chú nói chí phải, so sánh cùng Yến thiếu gia, thì gã tạp chủng kia chẳng khác nào một đống phân chó! Lăng Vĩ cũng không phải hạng người xuẩn ngốc, vừa hiểu Lăng Vân Phong đang âm thầm nhắc nhở mình, thì nhanh chóng mã thí phụ họa. Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, thì lại cảm thấy ở trước bàn cơm phun ra hai chữ "phân chó" cũng thật khó nghe. Cho nên nhanh chóng sửa lời: - Sự chênh lệch giữa hắn và Yến thiếu gia, quả thực chính là khác nhau một trời một vực! Nghe hai chú cháu người này mã thí. Yến Thanh Đế không khỏi nở nụ cười: - Lăng Vĩ, có hứng thú đi công tác ở bên trên vài năm hay không? Ân? Vừa nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ đồng thời ngân ra, theo sau như ý thức được chuyện gì đó, Lăng Vĩ thần tình hưng phấn nói: - Có... có hứng thú! - Trong buổi lễ tái thiết đầu tư ở Đại Liên lần này, cần phải biểu hiện cho tốt! Yến Thanh Đế trầm ngâm nói: - Chờ sau khi buổi lễ này kết thúc, cậu sẽ tới Đại Liên, làm cục trưởng Chiêu Thương Cục. - Cảm... cảm ơn Yến thiếu gia! Nghe Yến Thanh Đế nói như vậy, Lăng Vĩ đã hoàn toàn rơi vào trong nỗi kích động, trực tiếp đứng thẳng lên, liên tục hướng Yến Thanh Đế khom lưng cúi đầu dồn tạ. Còn trong lòng Lăng Vân Phong thì mơ hồ rục rịch. Quyết định này của Yến Thanh Đế, làm cho hắn hiểu được, tuy rằng thành tích của Lăng Vĩ ở trên các phương diện không cao, không có giúp được cho Yến Thanh Đế bao nhiêu. Yến Thanh Đế làm như vậy... đương nhiên cũng là vì muốn bồi thường một chút, trong sự tình Lăng Chí Phong bị rơi đài. Nhìn thấu điểm này, Lăng Vân Phong khẽ mỉm cười nói: - Tiểu Vĩ à, Yến thiếu gia là nhân vật phong vân nổi bật nhất ở trong số những người trẻ tuổi. Sau này cháu cần phải nhờ Yến thiếu gia chỉ giáo dạy dỗ nhiều đó! - Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm thế. Lăng Vĩ thần tình vui sướng mà ngồi xuống ghế. Nguồn truyện: Truyện FULL Thấy Lăng Vĩ đã ngồi xuống, Yến Thanh Đế mới liếc mắt nhìn Lăng Vân Phong một cái, sau đó trầm ngâm nói: - Lăng bí thư, Nạp Lan gia ỷ vào có Trần Phàm xuất đầu giúp bọn họ, mà chậm chạp không chịu bày tỏ thái độ. Thế này đi. ông hãy nghĩ biện pháp chuyển cáo cho Nạp Lan Đức Long. Trước mười hai giờ đêm nay, nếu ông ta còn không quyết định lựa chọn, vậy thì cũng đừng trách tôi sẽ không khách khí thêm nữa! - Dạ. Yến thiếu gia! Lăng Vân Phong nhanh chóng gật đầu đáp ứng. Trong lòng cũng hiểu rõ ràng, lần này Trần Phàm ra tay chọc giận Yến Thanh Đế, cho nên Nạp Lan gia tộc mới bị vạ lây. Không riêng gì Lăng Vân Phong hiểu được điểm này, mà Lăng Vĩ cũng hiểu được! Trong lúc nhất thời, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn, càng thêm hưng phấn so với trước đó! - Nạp Lan Hương Hương à, tôi thực lòng muốn biết, nếu tôi lấy thân phận cục trưởng Chiêu Thương Cục xuất hiện ở Đại Liên, và tình cờ gặp cô ngoài đầu đường, thì không biết cô sẽ có biểu tình như thế nào đây nhỉ? Trong lúc kích động, Lăng Vĩ nhịn không được, ở trong lòng âm thầm tự nhủ với mình. Đồng thời quyết định, đợi sau khi Yến Thanh Đế chơi chán Nạp Lan Hương Hương, thì hắn sẽ đem nàng đùa giỡn ở trong tay, hoàn toàn xé nát cái phần cao quý của Nạp Lan Hương Hương, làm cho Nạp Lan Hương Hương phải quỳ ở dưới chân của hắn mà cầu xin tha thứ! Lăng Vân Phong tuy rằng là nhân vật đứng đầu ở tỉnh Liêu Ninh, bước chân vào giới quan trường thượng tầng ở nước cộng hòa. Nhưng lúc này ở trước mặt của Yến Thanh Đế, hắn đã cam tâm tình nguyện trở thành một con "chó săn" cho người ta sai khiến. Vì muốn tỏ rõ năng lực làm việc, cùng lòng trung tâm của mình. Mà đương trường, Lăng Vân Phong đã lấy di động, đưa ra chỉ thị! Mười phút sau... Bên trong tòa nhà mang phong cách cổ kính của Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan Vĩnh Kha vội vàng chạy đi tìm Nạp Lan Đức Long, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trên tầng hai. - Vĩnh Kha à, con xem lại bộ dáng của mình đi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha thần tình lo lắng bước vào trong đại sảnh, Nạp Lan Đức Long liền để chén trà trong tay xuống, buồn bực không vui nói. Nạp Lan Vĩnh Kha hổn hển thở dốc vài ngụm dưỡng khí, sau đó mới nói: - Cha, bên phía Yến Thanh Đế vừa mới truyền ra tối hậu thư. Đích thân Chu Kỷ Lương gọi điện cho con nhắc nhở rằng, Yến Thanh Đế đã thẳng thừng, nếu trước mười hai giờ đêm hôm nay mà chúng ta không làm ra quyết định chính xác, thì hắn sẽ ra tay đối phó cùng với chúng ta! - Bá! Vừa nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, tựu ngay cả Nạp Lan Đức Long luôn vững vàng như núi Thái Sơn, sắc mặt cũng biến đổi, mang theo vài phần căm tức nói: - Yến Thanh Đế ép người thực quá đáng! - Cha, hiện giờ chúng ta phải làm như thế nào đây? Có cần báo cho Tiểu Phàm biết không? Nạp Lan Vĩnh Kha tâm thần luống cuống, tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì Nạp Lan gia tộc có không ít sinh ý đang hoạt động ngầm. Nếu Yến Thanh Đế nhắm vào những sinh ý kia mà khai đao, thì Nạp Lan gia tộc căn bản là không thể chống đỡ nổi, về phần nhóm quan chức được phân chia lợi ích ở những mảng sinh ý kia, thì càng tuyệt đối không dám làm trái theo lệnh của Yến Thanh Đế. - Không cần! Nạp Lan Đức Long như có suy nghĩ nói: - Tiểu Phàm có kế hoạch riêng, chúng ta không nên vì chuyện này mà gây xáo trộn cho kế hoạch của hắn! - Nhưng nếu Yến Thanh Đế động thủ, thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Nạp Lan Vĩnh Kha lặng đi một chút, dường như thật không ngờ Nạp Lan Đức Long sẽ nói như vậy. Nạp Lan Đức Long vô lực nhắm hai mắt vào. Chờ sau khi mở mắt, thì trong mắt đã phóng xuất ra tinh quang: - Chẳng qua là buông tha những sinh ý đen kia. Bao nhiêu đó cũng không gây tổn thương được cho căn cơ của Nạp Lan gia tộc! Nghe vậy, Nạp Lan Vĩnh Kha không khỏi sợ ngây người, vì quyết định dứt khoát của Nạp Lan Đức Long! Cùng lúc đó... Trên tầng hai của một tòa nhà khác. Long Nữ và Trần Phàm đang đứng ở trên mái nhà, nhìn mặt hồ phía dưới gợn sóng lăn tăn, nói: - Lúc trước Nạp Lan Vĩnh Kha thần tình lo lắng, vội vàng chạy đến chỗ của Nạp Lan Đức Long. Xem ra, Yến Thanh Đế đang bức ép bọn họ rồi. Có cần phải đem kế hoạch nói cho bọn họ biết, giúp bọn họ giải quyết ưu sầu hay không? - Không cần! Trần Phàm lắc đầu: - Trong kế hoạch lần này có rất nhiều bí mật, trong đó có cả Hoàng Chí Văn tôi âm thầm an bài vào trong hàng ngũ phe cánh của Yến gia. Tuy rằng tôi tin tưởng Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Đức Long, nhưng cũng vô pháp cam đoan bọn hắn sẽ không làm lộ ra một chút tin tức nào. Hoặc có thể lợi dụng những bí mật này, mà làm ra một vài sự tình, làm ảnh hưởng đến ván cờ của chúng ta cùng với Yến gia! - Huống chi, Yến Thanh Đế bức bách, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi! Nghe Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng không khuyên giải thêm gì nữa. Nàng hiểu rõ ràng, đêm hôm nay, màn kịch vui này sẽ nghênh đón cơn triều cường đầu tiên! Qua đêm hôm nay, Yến Thanh Đế sẽ chỉ như thồ bồ tát qua sông, bản thân mình cũng khó bảo toàn! PS: Chiêu Thương Cục là đơn vị tiên phong trong ngành Công Thương Nghiệp ở Trung Quốc. Sáng lập từ năm 1872, nhiệm vụ chính là ngoại giao cùng với các quốc gia khác. Nhưng còn phụ trách thêm rất nhiều công việc trong nước, tỷ như xây dựng hệ thống ngân hàng, công ty điện lực, các đội thương thuyền lái buôn, công ty đường sắt, thủy lợi... Và còn nhúng tay vào đầu tư nhiều ngành nghề khác. Chủ yếu là dùng số vốn của nhà nước, kinh doanh và phát triển, sau đó nộp sàn lại cho nhà nước.