So sánh với vẻ bề ngoài nhã nhặn của Khổng Khê, Trầm Sơn từ nhỏ đã trà trộn trong xã hội đen, trên người mang theo khí tức người trong giang hồ nồng đậm, làm việc chẳng những độc ác hơn cả Khổng Khê, mà còn thích diệt cỏ tận gốc. Theo ý nào đó mà nói, Trầm Sơn đến Cảnh Hồng, có thể ở trong thời gian ngắn trấn trụ địa bàn, đem sinh ý xử lý được gọn gàng ngăn nắp là bởi vì phong cách làm việc dứt khoát của hắn. Danh hào Trầm gia tại biên cảnh, không người không biết, không người không hiểu. Đêm khuya, khi xe cộ ngoài ngã tư đường bắt đầu giảm bớt, mọi người đã đi vào giấc ngủ, cách biên cảnh phía sườn nam Cảnh Hồng không xa, có một trà viên phi thường náo nhiệt. Khác với những trà viên chính quy bình thường, trà viên này cũng không liên quan nhiều đến trà, chỉ xây dựng lên hai tòa lầu bốn tầng tráng lệ, trước lầu có một bãi đỗ xe chiếm diện tích không nhỏ. Vào lúc mười hai giờ đêm, bãi đỗ xe đỗ chật kín, cơ bản đều là loại xe cấp bậc cực cao, tỷ như Hummer, Land Rovers chỉ xem như loại kém, kể cả Bentley cũng nhìn mãi quen mắt ngoài đường. Có thể nói không chút nào khoa trương, bằng vào những chiếc xe ở bãi đỗ, chỉ cần mời thêm một ít cô gái đứng làm mẫu, đủ mở một cuộc triển lãm xe kha khá quy mô. Ban đêm, ngọn đèn muôn màu muôn vẻ chiếu rực cả hai tòa lầu, hơn mười đại hán áo đen phụ trách bảo hộ ngoài cửa vào, giữ nhiệm vụ bảo an. Trong một gian phòng rộng rãi ở tòa lầu phía trước, Trầm Sơn đang ngậm một điếu xì gà, bắt chéo chân, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng dáng tươi cười của hắn cho người ta một loại cảm giác âm sâm. - Trầm lão bản, hôm nay tôi đã thua hơn tám trăm ngàn, thua thảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trước mặt Trầm Sơn là một người trung niên hói đầu đeo kính mắt, trán đẫm mồ hôi lạnh, thần tình ủ rũ nói: - Tôi muốn vay tiền, nếu chơi thắng lập tức trả hết. - Nếu thua hết thì sao đây? Trầm Sơn phun ra một ngụm khói, như cười như không nói. Người đàn ông hói đầu biến sắc, cắn chặt răng nói: - Nếu quả thật vận khí tệ tới như vậy, trong vòng mười ngày tôi trả hết cho ông. - Chu lão bản, vốn lưu động trong tay tôi có hơn hai triệu, cho nên tiền không là vấn đề. Trầm Sơn dụi tắt xì gà, gằn từng chữ: - Bất quá tôi cần phải nhắc nhở ông, mười ngày sau cả vốn lẫn lãi nếu thiếu một phân tiền đều không được! Lộp bộp! Nghe được lời nói của Trầm Sơn, người đàn ông hói đầu rùng mình. Hắn rõ ràng nhớ kỹ, tháng trước có một thương nhân buôn bán ngọc thạch người Myanmar, cả đêm thua hơn bốn triệu tại nơi này, trong đó có hai triệu là do Trầm Sơn cho vay nặng lãi. Sau đó ông chủ kia trốn chạy về Myanmar, kết quả bị người của Trầm Sơn tìm được, không những lấy tiền mà Trầm Sơn còn tiêu diệt cả nhà người thương nhân kia! Chuyện này truyền rộng ồn ào huyên náo tại biên cảnh, cũng làm cho mọi người kiến thức được thủ đoạn của Trầm Sơn, danh đầu của Trầm gia hoàn toàn bắt đầu lan tràn qua quốc nội Myanmar. Danh khí Trầm Sơn đại chấn đồng thời cũng làm cho những người thích đổ ngọc cũng biết: Vay tiền Trầm Sơn, tiền thì dễ mượn nhưng nếu không trả thì cái đầu cũng nên chuyển nhà! Người đàn ông hói đầu biết rõ điểm này, cho nên nghe được lời uy hiếp của Trầm Sơn, hắn không khỏi có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng lại không cam lòng cứ như vậy bỏ cuộc, cắn chặt răng nói: - Yên tâm đi Trầm tiên sinh, gia sản của tôi tuy rằng không lớn nhưng năm trăm ngàn vẫn còn trả nổi. - Được, ông xuống dưới trước đi, tôi sẽ lập tức cho người đem tiền xuống cho ông. Trầm Sơn như cười như không, có vẻ thật rõ ràng, cảm giác giống như hắn tuyệt không lo lắng không thu lại được tiền. Người đàn ông hói đầu phun ra một hơi, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: - Cảm ơn nhiều, Trầm tiên sinh. Dứt lời người đàn ông hói đầu tựa hồ vội vã muốn đi gỡ vốn, không hề chậm trễ xoay người đi ra khỏi văn phòng của Trầm Sơn, sau đó ngồi thang máy đi vào lầu hai, đi vào một gian cửa ngầm, theo thang máy tiến xuống tầng bên dưới. Tầng bên dưới là một đại sảnh có diện tích lớn như một sân bóng, trong đại sảnh chật kín người, các ông chủ mang theo những cô gái nũng nịu hoặc là tham dự đổ ngọc, có khi ngồi trên sô pha uống rượu nghỉ ngơi, hoặc quan sát tiếng gào của những người đổ ngọc, tiếng thở dài, tiếng than sợ hãi ồn ào không thôi, trường hợp dị thường nóng nảy. Ngay khi người đàn ông hói đầu đỏ cả mắt lại tiến xuống đại sảnh bên dưới, trong văn phòng lầu bốn, Trầm Sơn bấm điện thoại gọi: - Mang cho Chu Hồng Quân năm trăm ngàn. Vừa nói xong, Trầm Sơn không đợi thủ hạ trả lời, trực tiếp dập máy. - Đinh... linh... linh... Trầm Sơn vừa buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên. Nhíu nhíu mày, Trầm Sơn cầm điện thoại trầm giọng hỏi: - Chuyện gì? - Trầm gia. Thủy gia mang theo không ít huynh đệ đến đây, bảo là muốn gặp ngài. Bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm cung kính. A Thủy sao? Nghe được lời nói của thủ hạ, chân mày Trầm Sơn không khỏi cau chặt lại. Thân là một trong những nhân vật trọng yếu của Thanh bang, Trầm Sơn và A Thủy đều ở tại Vân Nam, công việc thì khác nhau, hắn phụ trách ngọc thạch, đổ ngọc cùng sinh ý về ngân hàng đen, mà a Thủy phụ trách sinh ý độc phẩm. Trầm Sơn từ nhỏ đã trà trộn trong xã hội đen thời gian thật dài, vì thế hắn đối với người phụ trách a Thủy giữa chừng lại có thể nhất phi trùng thiên trở thành người nắm quyền độc phẩm Thanh bang rất không thích, cho rằng a Thủy không có năng lực ngồi lên vị trí kia. Mặc dù không xem a Thủy vào trong mắt, nhưng Trầm Sơn cũng biết a Thủy được Tiết Hồ xem trọng, hơn nữa địa vị bên trong Thanh bang còn cao hơn hắn một chút, cho nên đôi khi hắn cũng có lui tới với a Thủy. Trong lúc lui tới với nhau, bình thường đều do hắn dẫn người đến Côn Minh bái phỏng a Thủy, còn a Thủy tự mình đến tìm hắn như vậy còn là lần đầu tiên. Trong lòng mặc dù hiếu kỳ mục đích đến đây của a Thủy, nhưng sau thoáng trầm ngâm ngắn ngủi, Trầm Sơn liền nói: - Cho bọn họ lên lầu. - Dạ. Trầm gia! Bên kia điện thoại, thủ hạ của Trầm Sơn cung kính trả lời một câu, sau đó nhìn a Thủy nói: - Thủy gia, Trầm gia ở trên lầu chờ ngài. A Thủy nhìn thủ hạ của Trầm Sơn lạnh lùng nở nụ cười, ba gã thủ hạ của a Thủy không nói một lời lập tức rút súng nhắm ngay thủ hạ Trầm Sơn trực tiếp bóp cò. - Sưu! - Sưu! - Sưu! Ba tiếng súng hãm thanh vang lên, ba viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn trúng đầu ba gã thủ hạ của Trầm Sơn. - Thủy gia, người phía ngoài đã bị thủ tiêu! Cùng lúc đó một gã thanh niên đã được a Thủy thu mua ẩn núp bên cạnh Trầm Sơn cung kính đi vào đại sàn, nhìn a Thủy hội báo. - Làm được không tệ. sắc mặt a Thủy không chút thay đổi: - Mau chóng rửa sạch hiện trường. Vừa nói xong, a Thủy không nói thêm lời vô ích, dẫn người dùng thang máy lên lầu. Rất nhanh, a Thủy mang theo bốn gã thủ hạ đi tới lầu bốn, trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Trầm Sơn. Trong văn phòng, Trầm Sơn đang ngồi trên ghế hút xì gà, ngạc nhiên nhìn thấy a Thủy mang theo bốn người đi vào cửa, hơn nữa biểu tình vẻ mặt có vẻ địch ý, sắc mặt hơi đổi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười chiêu bài: - A Thủy huynh đệ, đại giá quang lâm, không biết tìm tôi có chuyện gì? A Thủy không trả lời mà bước nhanh về hướng Trầm Sơn. Trong lòng Trầm Sơn trầm xuống, theo bản năng vươn tay định kéo ngăn tủ. - Trầm Sơn, thủ hạ của mày đều đã chết hết, tao khuyên mày không nên làm chuyện điên rồ. A Thủy vừa đi vừa nói, ngữ khí trầm thấp. - Bá! Sắc mặt Trầm Sơn nháy mắt đại biến, đồng tử phóng lớn, bàn tay cứng ngắc trên không trung, trong lòng hoàn toàn bị cảm giác chấn kinh chiếm cứ. Cảm giác kia giống như Trầm Sơn không tin lời a Thủy vừa nói! A Thủy dừng bước lại, hai tay đặt lên bàn làm việc của Trầm Sơn, như một con rắn độc nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười nói: - Trầm Sơn, tuy rằng tao và mày giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng cùng kiếm cơm ăn trên đất Vân Nam này. Như vậy đi, tao cũng không muốn làm khó mày, chỉ cần mày làm theo lời tao nói, tao sẽ không giết mày thậm chí còn cho mày một khoản tiền để mày rời khỏi quốc nội. - A Thủy, mày có ý tứ gì? Trầm Sơn chấn kinh, đang nói chuyện định rút súng, đã thấy bốn gã đại hán phía sau a Thủy rút súng nhắm ngay người hắn. - Ý tứ rất đơn giản, việc buôn bán của mày do tao tiếp nhận. A Thủy mỉm cười, nụ cười rất nhạt, cũng rất âm sâm. Trong con ngươi Trầm Sơn hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn a Thủy, gằn từng chữ: - A Thủy, mày phải biết mày đang làm cái gì! Tiết gia chỉ cho mày phụ trách sinh ý độc phẩm, sinh ý bên này do tao phụ trách! Hiện tại mày giết chết thủ hạ của tao, còn muốn tiếp nhận việc buôn bán của tao, hay là mày muốn tạo phản? - Ba! Lần này a Thủy cũng không lập tức trả lời, chậm rãi châm một điếu xì gà, phun một ngụm khói vào khuôn mặt tức giận của Trầm Sơn: - Mày đã đoán đúng. - A Thủy, tao khuyên mày đừng có chơi lửa! Nghe được a Thủy thật sự muốn tạo phản, Trầm Sơn cả kinh, theo sau ngữ khí trầm thấp nói: - Tiết gia tung hoành phía nam hắc đạo nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám phản bội hắn, mày nên hiểu rõ hạ tràng nếu dám phản bội Tiết gia. - Trầm Sơn, tao cho mày hai lựa chọn. Một, gọi điện nói cho người của mày đem toàn bộ tiền chuyển vào tài khoản do tao chỉ định, tao cho mày một trăm ngàn, mày xuất ngoại. Hai, hiện tại tao bắn vỡ đầu mày, sau đó dùng súng chĩa vào đầu cho đám tài vụ công ty ngọc thạch để cho bọn hắn chuyển khoản. A Thủy lạnh lùng cắt lời Trầm Sơn: - Thời gian chọn một trong hai, một phút đồng hồ! - A Thủy, mày... Trầm Sơn tức giận đến mức run rẩy cả người. A Thủy không thèm để ý tới hắn, xoay người ngồi xuống sô pha chờ đợi. Năm mươi giây sau. Nghĩ tới nghĩ lui Trầm Sơn đỏ mắt hỏi: - A Thủy, mày xác định sẽ không giết tao, còn cho tao một trăm ngàn? - Còn tám giây. A Thủy trả lời. - Nếu tao đưa tiền cho mày, mày lật lọng thì làm sao bây giờ? Trầm Sơn rít gào. - Ba. A Thủy đứng lên, đưa ra ba ngón tay. Trầm Sơn kinh hồn bất định. - Hai. A Thủy đưa ra hai ngón tay, thủ hạ của hắn mở chốt an toàn, cảm giác chỉ cần a Thủy đếm tới ba lập tức bắn ngay tức khắc. - Tao... tao cho người chuyển. Trầm Sơn sợ tới mức bật dậy khỏi chỗ ngồi, mồ hôi lạnh đầm đìa cầm điện thoại nói, a Thủy đặt một tờ giấy ngay trước mặt Trầm Sơn, trên tờ giấy viết rõ số tài khoản. Năm phút sau, a Thủy nhận được điện thoại báo rằng tiền đã chuyển vào tài khoản. - A Thủy, tiền tao đã chuyển... Trầm Sơn thấy a Thủy tắt máy, liền lên tiếng muốn nhắc a Thủy thực hiện hứa hẹn. A Thủy chậm rãi dụi tắt xì gà, lấy súng ra, trong ánh mắt sợ hãi của Trầm Sơn, nhẹ nhàng bóp cò. Phanh! Một tiếng trầm đục vang lên, viên đạn xỏ xuyên qua đầu Trầm Sơn, máu tươi cùng dịch thể màu trắng của óc trào ra như suối. Oanh! Trầm Sơn trợn trừng ngã xuống, chết không nhắm mắt. - Dọn sạch thi thể, tiếp tục hoạt động. A Thủy thu súng lại, lạnh lùng truyền mệnh lệnh. - Dạ. Thủy gia! Thủ hạ a Thủy cúi đầu trả lời. Theo sau, khi thủ hạ a Thủy đang dọn dẹp thi thể, a Thủy giơ tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ, cũng không dám gọi điện thoại cho Trần Phàm mà viết một tin ngắn: - Trần tiên sinh, sự tình đã làm xong thỏa đáng, thỉnh chỉ thị! - Cứ ở lại trong Cảnh Hồng, không cần lo lắng người của Phong Diệp, Phong Diệp dám xuất động hẳn phải chết! Rất nhanh tin nhắn của Trần Phàm liền đáp lại. Phong Diệp dám xuất động hẳn phải chết! Nhìn thấy những lời trên màn hình điện thoại, trái tim a Thủy không thể khống chế co rút lại. Thân là người phụ trách độc phẩm của Thanh bang, hắn cũng có hiểu biết nhất định về Phong Diệp. Hắn biết hai chữ Phong Diệp đại biểu cho điều gì. Nếu như là những người khác nói ra câu "Phong Diệp xuất động hẳn phải chết", a Thủy nhất định sẽ cho rằng đối phương đã điên rồi. Nhưng người nhắn tin cho hắn lại là Đồ Tể, chủ nhân của hắn. Là Đồ Tể có thể đem Huyết Sắc Luyện Ngục giết sạch chó gà không tha! - Đồ Tể nếu muốn một người chết canh ba, người đó tuyệt đối không sống đến canh năm! Lời nói của Khôn Sa hắn nhớ thật kỹ. Ở trước mặt Đồ Tể. Phong Diệp uy chấn toàn cầu, chỉ là một đám gà đất chó kiểng! Điểm này hắn tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ.