Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời vừa nhô lên không trung, Trần Phàm cũng giống như thường ngày, đúng giờ tỉnh giấc. Bởi trong phòng kéo màn, vì thế phòng ngủ tối đen, Trần Phàm thích ứng vài giây sau mới có thể nhìn thấy rõ hết thảy xung quanh. Bên cạnh, Dai Fu như bạch tuộc ôm chặt Trần Phàm, đôi đùi đẹp khêu gợi không chút khách khí đặt lên trên đùi Trần Phàm, bàn tay trắng noãn không chút thành thật đang nắm chặt cây thương dưới người hắn. Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn của Dai Fu, nhìn hành động lúc này của nàng, Trần Phàm không khỏi nhớ lại việc đêm qua hắn điên cuồng với Dai Fu không biết bao nhiêu lần, hai người đại chiến trong bồn tắm một lần, sau đó lại ở sô pha ngoài phòng khách, trên giường trong phòng ngủ đều để lại dấu vết điên cuồng. Nghĩ nghĩ. Trần Phàm nhẹ nhàng đẩy bàn tay không an phận của Dai Fu ra, nhẹ nhàng di chuyển đùi mình, sau đó lặng yên bước xuống giường, mặc chiếc áo bông tắm, cầm di động rời khỏi phòng ngủ. Khi Trần Phàm đi ra ban công, ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua không trung, trên bờ biển có thể nhìn thấy những người dậy sớm tập thể dục, những người đó phần lớn đều là nhân sĩ giàu có, phía sau còn có bảo tiêu đi theo, thậm chí có cả mỹ nữ bảo tiêu. - Hô... Hít sâu một hơi không khí thanh tân buổi sáng sớm, Trần Phàm cũng không dự định đi luyện công buổi sáng, mà lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi điện thoại. Khi mặt trời đỏ dần dần nhô lên mặt biển, Trần Phàm đã đợi được điện thoại của Thái Hổ. - Chào buổi sáng tốt lành, Đồ Tể tiên sinh tôn quý. Điện thoại vừa chuyển được. Thái Hổ cung kính chào hỏi Trần Phàm. Ngữ khí Trần Phàm thật bình tĩnh, hỏi: - Chào buổi sáng, Thái Hổ. Chuyện tôi dặn anh làm thế nào rồi? - Tối hôm qua tôi dựa theo chỉ thị của ngài, liên hệ ô dù trong cảnh sát Thái Lan. Thái Hổ đáp nhanh: - Hiện giờ hai tên phản bội trong bang hội đã bị cảnh sát mang đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng nay cảnh sát sẽ công bố chân tướng sự tình, hai tên hỗn đản kia sẽ phải phụ trách chuyện bắn giết xảy ra tối hôm qua. Nói tới đây, Thái Hổ nhịn không được trong lòng thầm than Trần Phàm thật sự rất cao minh. Mà biểu tình của Trần Phàm không hề phát sinh chút biến hóa. Hết thảy cũng giống như suy đoán của hắn. Tối hôm qua, vô luận là trận bắn giết ngay bờ biển hoặc nói là giết chóc, hoặc chuyện hắn huyết tẩy hang ổ của Vương Hồng, chém giết Vương Hồng, hai chuyện này ảnh hưởng vô cùng ác liệt, cảnh sát Thái Lan xuất động nhiều lực lượng như vậy liền có thể hiểu được! Ở dưới tình hình này, cảnh sát Thái Lan khẳng định cần một sự công đạo, mau chóng kết thúc chuyện này. Kể từ đó, để cho hai đầu mục tự lập trong Thủy Trúc bang đảm đương con dê thế tội là sự lựa chọn tốt nhất, điều này không chỉ có thể dập tắt lửa giận của cảnh sát Thái Lan, cấp cho quần chúng một sự công đạo, còn có thể tiêu trừ tai họa ngầm của Thủy Trúc bang, làm cho Thái Hổ có thể hoàn toàn củng cố Thủy Trúc bang, sau đó sẽ liên thủ với các đại hắc bang Đông Nam Á, hoàn toàn diệt trừ thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á! Theo Trần Phàm xem ra, không còn Phong Diệp uy hiếp, Vương Hồng cũng đã chết, những đại lão hắc bang khác tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Còn bên kia, mạng lưới quan hệ bạch đạo của Tiết Hồ tại Đông Nam Á rất yếu, căn bản không thể ngăn cản được chuyện này, về phần phái Phong Diệp đi uy hiếp các hắc bang, điều này trên cơ bản trong hiện tại là chuyện không thể nào. Dù sao một trận chiến tối hôm qua, Phong Diệp đã bị tổn thất ba phần tư thành viên! - Làm được không tệ. Trần Phàm cũng không keo kiệt lời khen ngợi của mình, sau đó trầm giọng nói: - Bất quá, chuyện kế tiếp đối với tôi cực kỳ trọng yếu, tôi không hi vọng xuất hiện điều gì sai lầm. - Đồ Tể tôn quý, xin ngài yên tâm, tôi nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ ngài phân phó. Thái Hổ son sắt đáp: - Bất quá hai chuyện bắn giết tối qua ảnh hưởng rất tồi tệ, tuy rằng để cho hai tên hỗn đản kia ra gánh tội, nhưng cảnh sát vẫn sẽ triển khai hành động quét đen một lần, hành động đại khái sẽ kéo dài thời gian mười lăm ngày, sau mười lăm ngày người của tôi mới có thể động thủ. - Ở trong mười lăm ngày này, anh có thể hoàn toàn lợi dụng thế lực cảnh sát diệt trừ thế lực của Thanh bang. Trần Phàm cười cười, nói: - Vương Hồng đã chết, mạng lưới quan hệ bạch đạo của hắn xem như đánh mất. Tôi nghĩ sẽ không ai vì một Vương Hồng đã chết mà đứng ở mặt đối lập với Thái Hổ anh đi? - Dạ, Đồ Tể tiên sinh, tôi cũng có kế hoạch như vậy. Thái Hổ cung kính nói. Trần Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: - Tốt lắm, tôi chờ tin tức của anh. Nói xong Trần Phàm cúp điện thoại. - Đô... đô... Bên kia điện thoại, Thái Hổ nghe thanh âm đô đô truyền đến, như được buông xuống gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán. Tựa hồ đối với Thái Hổ đã sắp trở thành ông trùm hắc đạo lớn nhất Thái Lan mà nói, chỉ gọi một cú điện thoại cho Trần Phàm cũng đã đủ làm cho hắn phải kinh hồn táng đảm. Nỗi sợ hãi của hắn đối với Trần Phàm đã xâm nhập tận sâu trong linh hồn! - Ông... ông... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Trần Phàm vừa cúp điện thoại, di động lại chấn rung lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại, Trần Phàm lại chuyển máy, không đợi đối phương mở miệng, liền mỉm cười nói: - Tưởng tiên sinh, chúc mừng ông trở thành hắc đạo Hong Kong đệ nhất nhân. - Cũng là nhờ hồng phúc của Trần tiên sinh. Đầu bên kia điện thoại, sau một đêm không ngủ nhưng Tưởng Văn không hề có vẻ mệt mỏi, ngược lại cực kỳ hưng phấn, ngữ khí cung kính: - Nếu như không có Trần tiên sinh, Tưởng mỗ không có khả năng đi tới một bước này. - Hiện giờ ở bên đó là tình huống thế nào? Trần Phàm mỉm cười hỏi. Tưởng Văn cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp: - Tối hôm qua, tôi đã cho người thủ tiêu Vương Dũng cùng Vương Hạo trên đường ra sân bay, sau đó phái người động thủ với thế lực Thanh bang tại Hong Kong, đánh đối phương trở tay không kịp. Tính tới trước mắt, thế lực Thanh bang tại Hong Kong chỉ còn trên danh nghĩa, không có gì bất ngờ xảy ra, thêm hai ngày nữa tôi liền có thể làm cho Thanh bang cút ra khỏi Hong Kong. - Tưởng tiên sinh không hổ là lão đại ca hắc đạo Hong Kong. Nghe được lời nói của Tưởng Văn, Trần Phàm nhẹ nhàng cười. Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Văn rít mạnh một hơi xì gà, cười khổ nói: - Trần tiên sinh cũng đừng châm chọc Tưởng mỗ. Chuyện này nói đến cùng là nhờ một tay Trần tiên sinh thúc đẩy, nếu không nhờ danh tác của Trần tiên sinh tại Thái Lan, Tưởng mỗ cũng không dám làm xằng bậy. Lúc này Trần Phàm cũng không lên tiếng, Tưởng Văn lại nói tiếp: - Trần tiên sinh, trước đó khi ngài nói sau khi giành lại được địa bàn trong tay Thanh bang sẽ đưa hết cho Hồng Tinh chúng tôi, ngài không lấy một phần nào, tôi nghĩ nghĩ, nếu tôi lấy hết toàn bộ ưu đãi, trong lòng nhiều ít có chút bất an, không bằng như vậy đi, địa bàn về Hồng Tinh, có một sòng bạc cùng bốn hộp đêm của Thanh bang sẽ thuộc về ngài, ngài thấy thế nào? - Tôi nói cho ông hết là cho ông hết, ông có gì cần bất an. Trần Phàm nhàn nhạt cười, trong lòng hiểu rất rõ ràng, hắn không tin tưởng Tưởng Văn lại vô duyên vô cớ muốn tống ra ích lợi, khẳng định phải có điều cầu hắn. Quả nhiên Tưởng Văn nghe được Trần Phàm từ chối, cũng không nói tiếp đề tài này, mà chuyển giọng nói: - Trần tiên sinh, căn cứ tin tức tôi tìm hiểu, tối hôm qua người của Phong Diệp đã chết tại Thái Lan cũng không ít. Nhưng tựa hồ cũng chưa chết toàn quân... Tưởng Văn không nói hết câu, hắn tin tưởng Trần Phàm có thể hiểu được ý tứ của hắn. - Tưởng tiên sinh đang lo lắng Phong Diệp sẽ ra mặt đối phó Hồng Tinh sao? Trần Phàm cười cười. - Trần tiên sinh trước đó có nói qua sẽ diệt trừ Phong Diệp. Tưởng Văn hơi lúng túng nói: - Tưởng mỗ thật có chút lo lắng Phong Diệp sẽ trả thù. - Cho tới nay, Phong Diệp là chỗ dựa mà Tiết Hồ có thể nắm được Thanh bang trong tay. Mà Phong Diệp tổng cộng chỉ có tám mươi mốt người, ngày hôm qua đã chết sáu mươi người, chỉ còn lại hai mươi mốt người. Trần Phàm trầm giọng nói: - Ở dưới tình hình này, Tưởng tiên sinh cho rằng Tiết Hồ sẽ đem số người còn lại phái ra ngoài sao? Sẽ không! Trong lòng Tưởng Văn theo bản năng tuôn ra đáp án! Theo hắn xem ra, với hình thức trước mắt Tiết Hồ tuyệt đối không dám tiếp tục mạo hiểm, dù sao nếu cả hai mươi thành viên còn lại của Phong Diệp đều chết hết, như vậy giống như chặt đứt một cánh tay của Tiết Hồ. Bởi như vậy lực uy hiếp của Tiết Hồ đối với chư vị đại lão Thanh bang sẽ giảm xuống thấp nhất, đến lúc đó, Tiết Hồ chỉ mượn vào tay bạch đạo đối phó địch nhân khủngbố như Trần Phàm, sẽ khó làm kẻ dưới phục tùng. Tuy rằng trong lòng hiểu được tất cả chuyện này, nhưng Tưởng Văn cũng không vạch trần, mà cười cười nói: - Chỉ mong được như lời nói của Trần tiên sinh. - Tưởng tiên sinh, làm lão đại ca hắc đạo Hong Kong đã lâu, ông lại trước sợ sói sau sợ hổ, thật có chút không nói nổi a. Thanh âm Trần Phàm đột nhiên lạnh xuống: - Phải biết rằng trên thế giới này cũng không có bữa cơm miễn phí. Lộp bộp! Bên tai vang lên lời nói bất mãn của Trần Phàm, trong lòng Tưởng Văn chợt lộp bộp, sắc mặt đột nhiên biến đổi vội vàng giải thích: - Thật có lỗi, Trần tiên sinh, là tôi đường đột. Thỉnh Trần tiên sinh yên tâm, vô luận Tiết Hồ có phái ra Phong Diệp hay có hành động nào khác, tôi cùng Hồng Tinh vĩnh viễn đều là đồng minh trung thành nhất của ngài. - Chỉ hi vọng như thế. Trần Phàm lãnh đạm trả lời một câu, cúp điện thoại. Nghe thanh âm đô đô truyền ra, chân mày Tưởng Văn cau chặt lại, trên mặt tràn ngập lo lắng. Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm bởi vì chuyện này mà xóa tên hắn khỏi danh sách bạn bè, như vậy đối với hắn cùng Hồng Tinh mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Hiểu được điểm này, Tưởng Văn âm thầm làm ra quyết định, chờ cuộc chiến cuối cùng giữa Trần Phàm cùng Tiết Hồ phát hỏa, hắn nhất định phải làm chút gì đó, cứu lại quan hệ hợp tác giữa hắn và Trần Phàm. Ngay Tưởng Văn còn đang hối hận vì sự đường đột vừa rồi của mình, Trần Phàm cũng đã bỏ qua chuyện này. Đối với hắn mà nói, tác dụng của Tưởng Văn chỉ là đối phó thế lực Thanh bang tại Hong Kong, hiện giờ mục đích đã đạt tới, như vậy, quân cờ Tưởng Văn này cũng đã mất đi tác dụng. Nghĩ nghĩ. Trần Phàm bấm một dãy số điện thoại mà hắn chưa từng sử dụng bao giờ. - Xin chào. Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp. - Là tôi, Trần Phàm. Trần Phàm tự giới thiệu. Đầu bên kia điện thoại, bản thân là ông trùm thuốc phiện mới nhậm chức của Thanh bang, người nắm quyền Vân Nam, a Thủy nghe được hai chữ Trần Phàm, cả người chấn động, ngữ khí trở nên vô cùng cung kính: - Chào Trần tiên sinh. - Hiện tại thuốc phiện của Thanh bang còn tồn trữ bao nhiêu? Còn có thể chống bao lâu? Trần Phàm trầm giọng hỏi. A Thủy tính toán thật nhanh, lập tức cung kính trả lời: - Hồi Trần tiên sinh, dù Tiết Hồ đã cho khống chế bán hàng ra ngoài, nhưng hàng còn tồn cũng không nhiều lắm, tối đa một tuần, một tuần sau các tay trùm khắp nơi trong Thanh bang sẽ hết sạch hàng. - Chuyện kia chuẩn bị thế nào? Trần Phàm lại hỏi. A Thủy lại cung kính đáp: - Đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể động thủ. - Một tuần sau, khi thuốc phiện của Thanh bang đã tiêu hao hết, bắt đầu động thủ. Trần Phàm cấp ra chỉ thị: - Tôi không cần quá trình, chỉ cần kết quả, hi vọng anh không làm cho tôi thất vọng. - Thỉnh Trần tiên sinh yên tâm, tôi nhất định cho ngài câu trả lời thỏa mãn. A Thủy khẳng định nói. Bên tay vang lên lời cam đoan của a Thủy, trong lòng Trần Phàm hiểu được, bàn cờ đánh với Thanh bang tại quốc nội, đã hoàn toàn tiếp cận kết thúc. Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội. Gió đông thổi tới, Thanh bang sẽ chính thức xóa tên khỏi hắc đạo đại lục!