Lúc này, Trần Phàm như có suy nghĩ gì đó. - Bảo Nhi, lần sau không được hồ nháo như vậy... Trước bữa cơm chiều, Nạp Lan Hương Hương đi tới bên cạnh sô pha tức giận vỗ nhẹ lên đầu Bảo Nhi. Bảo Nhi cũng cảm thấy mình nhất thời hưng phấn nên có chút quá phận, đôi mắt vô tội đáng thương nhìn Trần Phàm. Trần Phàm không sao cả cười cười: - Không sao, Bảo Nhi vui vẻ là được rồi. - Bảo Nhi, con cùng đại ca ca vào phòng ăn trước, dì út đi lấy chai rượu... Nạp Lan Hương Hương ôn nhu nói một câu. Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, bước xuống sô pha, mang đôi giày xăng đan, đi đến bên cạnh Trần Phàm kéo tay hắn đi về hướng phòng ăn. Mà Nạp Lan Hương Hương bước nhanh về phía tủ rượu, bên trong đựng đầy rượu vang, trong đó phần lớn xuất từ những hãng rượu nổi tiếng của nước Pháp. Đi tới trước tủ rượu, Nạp Lan Hương Hương nhìn thoáng qua phía sau, xác định Trần Phàm cùng Bảo Nhi đã đi vào phòng ăn, vô lực nhắm hai mắt lại, thần tình hơi có vẻ giãy dụa. Sau đó nàng hít sâu một hơi, chờ khi mở mắt thì khuôn mặt đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh. Nàng cầm lấy chai rượu đỏ đã chuẩn bị sẵn, để sát vào nhìn nhìn, xác định không có bất kỳ dị thường nào liền cầm chai rượu đi thắng về phòng ăn. So sánh với Tô San mà nói, tài nấu ăn của Nạp Lan Hương Hương rõ ràng cao hơn một cấp bậc, nàng chỉ dùng thời gian chưa đầy hai giờ đã làm ra ba phần thịt bò, một phần salad hoa quả, hơn nữa không khác gì đầu bếp trong nhà hàng. - Trần tiên sinh, cảm tạ anh đã chiếu cố cho Bảo Nhi bấy lâu nay. Nạp Lan Hương Hương đi vào phòng ăn, ngồi xuống thuần thục mở nắp chai rượu, rót ra hai cốc chân dài, sau đó bưng ly rượu lên mỉm cười nói: - Cũng cảm ơn anh ngày mai chịu đưa Bảo Nhi đến khu Disneyland Hong Kong. - Đây là chuyện tôi phải làm. Trần Phàm nhàn nhạt cười nâng ly rượu lên. - Dì út, con cũng muốn uống rượu. Bảo Nhi đưa bàn tay núc ních định cầm chai rượu vang. Trên mặt Nạp Lan Hương Hương chợt hiện lên một tia kinh hoàng, thậm chí cả giọng nói cũng có chút dị thường: - Con nít mà uống rượu cái gì, con uống nước trái cây là được rồi. Tuy rằng cảm thấy hành động của Nạp Lan Hương Hương có chút kỳ quái, nhưng Trần Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, cười vuốt đầu Bảo Nhi: - Bảo Nhi ngoan, uống nước trái cây đi. - Được rồi. Bảo Nhi quyệt miệng, tức giận nhìn thoáng qua Nạp Lan Hương Hương hừ nhẹ bưng ly nước trái cây. - Phanh! Chạm cốc xong, Nạp Lan Hương Hương mỉm cười nhìn Trần Phàm: - Trần tiên sinh, mời. Trần Phàm nâng ly ngửa cổ uống cạn. Đặt ly rượu xuống, Trần Phàm kéo dĩa thịt bò của Bảo Nhi tới trước người, cắt từng mảnh nhỏ, lại đẩy tới trước mặt Bảo Nhi. Mà trong khi hắn làm chuyện này, Nạp Lan Hương Hương lại rót đầy ly rượu cho mình cùng Trần Phàm. - Trần tiên sinh, cạn ly thứ hai. Nạp Lan Hương Hương lại giơ cao ly rượu. Tuy rằng không biết Nạp Lan Hương Hương vì sao phải uống rượu với mình, nhưng có Bảo Nhi ở đây Trần Phàm cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành uống một hơi cạn sạch. Bởi vì ly rượu khá lớn, một chai rót bốn ly cơ hồ không còn thừa bao nhiêu. Lần này Nạp Lan Hương Hương cũng không tiếp tục rót cho Trần Phàm, mà tự mình uống hết phần rượu còn lại. Sau đó Trần Phàm lại cùng Bảo Nhi và Nạp Lan Hương Hương cùng nhau dùng cơm. Giống như đoạn thời gian trước ở trong biệt thự, lúc ăn cơm hắn cũng không nói chuyện với Nạp Lan Hương Hương, mà tùy ý nghe Bảo Nhi líu ríu nói chuyện không ngừng. Có lẽ do cả buổi chiều bơi lội suốt nên đói bụng, Bảo Nhi ăn rất nhanh, bữa tối không đến nửa giờ là đã xong. Sau khi bữa tối kết thúc, Bảo Nhi ở phòng khách xem ti vi một lát thì đã ngủ, Trần Phàm ôm Bảo Nhi về phòng, Nạp Lan Hương Hương cũng không đi theo. Nhẹ đóng cửa phòng ngủ của Bảo Nhi, Trần Phàm đang chuẩn bị đi xuống nói với Nạp Lan Hương Hương, muốn dùng phòng sách một chút, lại đột nhiên cảm thấy ở vùng bụng dưới dâng lên một cảm giác nóng rực, cảm giác nóng nảy kia trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể, một cỗ lửa dục không thể áp chế lấy tốc độ khủng khiếp tràn ra. Thân thể dị thường làm sắc mặt Trần Phàm đột nhiên biến đổi, sau đó chỉ cảm thấy cây thương dưới thân trong nháy mắt dựng thẳng lên, lửa dục giống như siêu vi trùng điên cuồng cắn nuốt lý trí của hắn, làm cả người hắn vô cùng khô nóng, trong đầu lại đột nhiên hiện lên thân thể gợi cảm mê người của Nạp Lan Hương Hương. Chẳng lẽ... chẳng lẽ trong rượu? Trần Phàm nhờ vào ý chí khủng bố gắt gao ngăn chặn lửa dục đang ngày càng tăng nhanh khủng bố, dùng sức lắc lắc đầu tự hỏi mình. Sau đó trong đầu hắn dần hiện ra biểu tình quỷ dị của Nạp Lan Hương Hương khi Bảo Nhi đòi uống rượu. Nạp Lan Hương Hương cố ý! Trong lòng Trần Phàm đột nhiên tuôn ra ý niệm như thế. Cùng lúc đó, Trần Phàm ngạc nhiên phát hiện, theo áp chế của mình, lửa dục trong cơ thể lại càng tăng thêm mãnh liệt! Khoái hoạt số 1? Trong đầu Trần Phàm đột nhiên hiện lên tên một loại thuốc kích thích tình dục. Loại thuốc kích thích tình dục này là do nước Mỹ nghiên cứu chế tạo, sức thuốc cực kỳ khủng bố, một khi dùng loại thuốc này quả thật đúng là bị lửa dục đốt người, ngươi càng chống cự thì sức thuốc càng điên cuồng, hơn nữa nếu không được phát tiết cuối cùng sẽ chết. - A... Có lẽ vì muốn xác minh sự suy đoán của Trần Phàm, dưới lầu mơ hồ truyền lên thanh âm rên rỉ gọi hồn của Nạp Lan Hương Hương. Cô gái điên này, cô ta muốn làm gì? Trần Phàm lại dùng sức lắc đầu, sau đó thở hồn hển đỏ bừng mặt bước nhanh xuống thang lầu. Khi Trần Phàm đi tới cửa thang lầu, dưới lầu tiếng kêu của Nạp Lan Hương Hương lại càng lớn. Theo sau, Trần Phàm rõ ràng chứng kiến bộ áo ngủ bằng tơ trên người Nạp Lan Hương Hương đã hoàn toàn bị nàng xé rách xuống, toàn thân ngoại trừ bộ áo lụa màu đen không còn vật gì khác, thân thể trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ bên ngoài. Dưới ánh đèn, Nạp Lan Hương Hương đầu tóc rối bởi nằm trên ghế sô pha, rẽ đôi đùi ngọc, một bàn tay đang vuốt ve bộ ngực, một bàn tay còn đặt vào giữa đôi chân liên tục ma xát lên. Theo cử động của nàng, thân thể của nàng vặn vẹo càng lúc càng nhanh, biên độ cũng càng lúc càng lớn. Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm tận lực áp chế lửa dục lập tức hoàn toàn bị châm lên, hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, ý thức cũng trở nên có chút mơ hồ, trong con ngươi chỉ còn thân thể trắng như tuyết cùng tư thế mê người của Nạp Lan Hương Hương... Trần Phàm dùng sức cắn đầu lưỡi một chút, dưới sự đau đớn kích thích, ý thức của hắn thoáng thanh tỉnh hơn một ít. Hắn giống như ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không dám chậm trễ, cực nhanh phóng xuống thang lầu, trực tiếp vọt tới trước người Nạp Lan Hương Hương. - Thuốc giải đâu? Trần Phàm đứng ngay trước người Nạp Lan Hương Hương, dùng lý trí cùng ý chí khủng bố khống chế chính mình khộng đụng chạm thân thể của Nạp Lan Hương Hương, trầm thấp quát. Nạp Lan Hương Hương khép hờ đôi mắt, vẻ mặt cực kỳ vũ mị, chiếc lưỡi thơm tho đang liếm đôi môi khô ráo, trong con ngươi tràn ngập ánh mắt dục vọng. Lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, nàng đột nhiên mở mắt, sau đó ánh mắt dục vọng dâng tràn, giống như phát điên lao thẳng vào người Trần Phàm. - Cô đông! Trần Phàm nuốt ực nước bọt, bóp lấy bả vai Nạp Lan Hương Hương, lại hỏi: - Thuốc giải ở đâu? - Nóng... ngứa... tôi muốn... Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn rơi vào biển lửa dục, hô hấp dồn dập, mơ hồ nói ú ớ, trong lúc nói chuyện thân mình không ngừng vặn vẹo, khẩn cấp muốn nhào vào người Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trong con ngươi hiện rõ bộ dáng lửa dục đốt người của Nạp Lan Hương Hương, bên tai vang lên lời nói đầy dục vọng của nàng, ngửi thấy hương thơm đủ làm cho khí huyết đàn ông sôi trào, nguyên Trần Phàm đã sắp đến bờ vực thẳm, ý thức liền xuất hiện vẻ hốt hoảng. Ý thức hốt hoảng làm lực lượng trên tay Trần Phàm giảm bớt, Nạp Lan Hương Hương dùng sức xông tới, trực tiếp vọt vào trong lòng Trần Phàm, hai tay điên cuồng xé rách quần áo của Trần Phàm, đồng thời đùi ngọc vươn lên dùng sức ma xát trên đùi Trần Phàm... Trần Phàm không phải thánh nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, phương diện kia càng không có vấn đề. Hắn có thể bảo trì tia bình tĩnh cuối cùng khi bị thuốc kích dục kích thích, hoàn toàn là bởi vì hắn có được ý chí khủng bố mà người thường không thể có được. Nhưng khi thân thể mềm mại của Nạp Lan Hương Hương rơi vào lòng, vả lại như phát điên xé rách quần áo của hắn, lại còn rên rỉ bên tai hắn thì một tia lý trí cuối cùng của hắn hoàn toàn bị dục vọng cắn nuốt, hắn dùng lực hôn ngấu nghiến lên môi Nạp Lan Hương Hương, trong lúc đang hồn còn xé nát lớp áo lụa cuối cùng trên người nàng, đem nàng đặt xuống ghế sô pha. Bị Trần Phàm hôn nồng nhiệt, động tác vặn vẹo của Nạp Lan Hương Hương càng lúc càng lớn, dòng suối nhỏ giữa đôi chân ngọc như vỡ đê, dọc theo đùi ngọc chảy xuống... - A... Không biết qua bao lâu, nương theo một tiếng rên rỉ thật cao, Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương hoàn mỹ kết hợp vào cùng nhau. Dưới ánh đèn, lửa dục hừng hực như liệt hỏa!