Uy hiếp lớn nhất chính là lần đầu tiên ám sát. Nếu lần đầu tiên ở dưới tình huống không chút nào hay biết còn thất bại, như vậy cho dù có thể thuận lợi chạy thoát, uy hiếp về sau cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Điểm này Tiết Hồ hiểu rất rõ ràng. Ngay khi đại hội Thanh bang đúng hạn tổ chức, khu nhà giàu tại Cửu Khê Mân Côi Viên Hàng Châu, bên ngoài biệt thự của Nạp Lan Hương Hương. Bảo Nhi trong một váy áo trắng lười biếng cưỡi trên cổ Trần Phàm, dùng hai tay núc ních làm rối loạn đầu tóc của Trần Phàm. - Bảo Nhi, mau xuống đây, để đại ca ca của con đi nào. Nạp Lan Hương Hương trong bộ váy đen trắng nhìn thấy hành động của Bảo Nhi, cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn giáo huấn. - Dì út, con phát hiện hai ngày này càng ngày dì càng giữ gìn đại ca ca nha. Bảo Nhi dừng việc làm rối tóc Trần Phàm, làm ra biểu tình như vô tội, dùng một loại ánh mắt "đơn thuần" nhìn Nạp Lan Hương Hương: - Bảo Nhi nhớ rõ trước kia dì út rất chán ghét đại ca ca... Lộp bộp! Nghe được lời Bảo Nhi nói, trong lòng Nạp Lan Hương Hương run lên, dáng tươi cười có vẻ cứng ngắc. Bảo Nhi cũng đã nhận ra điểm này, huống chi là Trần Phàm? Tuy rằng dáng tươi cười có chút cứng ngắc, nhưng Nạp Lan Hương Hương vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: - Con đừng tiếp tục nói linh tinh, xuống dưới! Bảo Nhi đem hai tay chà xát khuôn mặt, thè lưỡi, sau đó mới nhìn Trần Phàm, lưu luyến không rời nói: - Đại ca ca, anh lại phải đi nha... Bảo Nhi thật là khổ sở lắm... Nhận thấy được vẻ lưu luyến trong giọng nói của Bảo Nhi, Trần Phàm dở khóc dở cười vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô bé nói: - Còn hơn mười ngày đã đến ngày Quốc tế thiếu nhi, đến lúc đó đại ca ca mang em đi Hong Kong Disneyland chơi. - Ác ác. Bảo Nhi cười hưng phấn: - Đại ca ca thật thông minh, lại hiểu được ý tứ của Bảo Nhi. - Ba... Nói xong Bảo Nhi hôn một cái lên mặt Trần Phàm, xấu xa cười nói: - Lần sau Bảo Nhi sẽ học như dì út, đánh son môi, hừ hừ, như vậy là có thể lưu lại ấn ký... Nghe được Bảo Nhi nói như thế, biểu tình Nạp Lan Hương Hương không khỏi ngẩn ngơ, mà Trần Phàm cũng không biết nói gì. - Sau này ra cửa, đừng trách móc những người cùng đi theo. Giao lại Bảo Nhi cho Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm nghiêm túc nhắc nhở một câu. Thần tình Nạp Lan Hương Hương thật phức tạp gật đầu: - Tôi biết. - Bảo Nhi, tạm biệt! Thấy Nạp Lan Hương Hương gật đầu, Trần Phàm cưng chiều vỗ nhẹ lên mông Bảo Nhi, cũng không tiếp tục nói thêm lời gì với Nạp Lan Hương Hương, xoay người chui vào trong chiếc Bentley chờ đã lâu. Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, thần sắc Nạp Lan Hương Hương thật phức tạp, ánh mắt bắt đầu xoay chuyển, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mà Bảo Nhi lại đang quyệt miệng lưu luyến vẫy bàn tay nhỏ bé. - Trần tiên sinh, đi nơi nào? A Ngốc khởi động máy xe, cung kính hỏi. Ngay khi a Ngốc vừa khởi động máy xe, trước sau bốn chiếc xe khác cũng khởi động máy, cùng lúc đó cách nơi đó không xa mấy chiếc xe hơi cũng khởi động theo, mà thành viên Long Nha đi theo Trần Phàm đến Chiết Giang lại không còn hình bóng, cũng không biết đã đi đâu. - Quay về Đông Hải. Trần Phàm nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương. Nghe được lời nói của Trần Phàm, a Ngốc cũng không nói lời nào, hết sức chuyên chú lái xe. Mà Trần Phàm nhu nhu huyệt thái dương một lúc lại lấy ra gói thuốc lá, châm lửa rít một hơi, bấm điện thoại cho Lâm Đông. - Lâm Đông, chuyện lần này làm được không tệ. Điện thoại vừa chuyền được, Trần Phàm cũng không hề keo kiệt lời khen của mình. Lâm Đông đã đi tới Hàng Châu bốn ngày! Sau ngày hắn vừa tới Hàng Châu, Trần Phàm cũng tới. Ngày nào đó, Trần Phàm cũng không liên hệ hắn, không làm ra chỉ thị gì cho hắn. Ngày nào đó, hắn dựa vào kế hoạch do chính mình thiết kế. ám sát Khổng Khê cùng Dương Trạc, đồng dạng cũng hồi báo tình huống cho Trần Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL Cũng ở trong ngày hôm đó, Trần Phàm cũng không hề đánh giá hành vi của hắn, chỉ hỏi người tài xế lái chiếc xe bồn là ai. Lâm Đông thành thật báo cho Trần Phàm, người tài xế kia là một người bình thường, từng là người tái xế nổi tiếng của công ty nhà nước tại Nam Kinh, sau đó bởi vì hút thuốc lá quá nhiều nên bị ung thư phổi, hơn nữa còn là thời kỳ cuối. Đêm đó nghe được Lâm Đông hội báo, Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại. Lâm Đông chợt khẩn trương lo lắng lẫn bất an. Hắn không biết mình giao lại bài giải đáp cho Trần Phàm có được xem là đủ tư cách hay chưa! Trong hai ngày qua, hắn vẫn một mực chờ đợi điện thoại của Trần Phàm. Hiện giờ hắn đã chờ được... Hơn nữa còn nhận được lời tán thưởng của Trần Phàm! Điều này làm cho hắn hưng phấn không gì sánh kịp! - Trần tiên sinh quá khen, thủ đoạn của a Đông so với Trần tiên sinh vốn không lên được mặt bàn. Sau thoáng kích động, Lâm Đông lại bắt buộc cho mình bình tĩnh lại, hắn biết rõ, lần này cuộc chiến Hàng Châu, ngoại trừ hắn xử lý Khổng Khê cùng Dương Trạc ra, những chuyện khác đều do Trần Phàm làm. Trong hai ngày qua, Trần Phàm không rời khỏi Hàng Châu, cũng không chỉ vì lo lắng cho Bảo Nhi. Vì bảo hộ Bảo Nhi, hắn riêng để lại hai gã thành viên Ám Đường, mặt khác Nạp Lan Đức Long vì bảo hộ Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, cũng đã phái bảo tiêu tinh nhuệ nhất của Nạp Lan gia đến, nhân số tới tám người. Đội hình như vậy cộng thêm cảnh sát và người của bộ an ninh Chiết Giang bảo hộ, dù Tiết Hồ có phát rồ vận dụng tổ chức Phong Diệp cũng không gây thương tổn được Bảo Nhi dù một sợi tóc. Sở dĩ Trần Phàm không rời khỏi Hàng Châu, là bởi vì trong hai ngày qua, hắn đang lo thu dọn thế cục bàn cờ chính thức giao phong lần đầu tiên này. Mượn dùng tay cảnh sát, đem những thành viên Thanh bang ở Hàng Châu bắt lại, hơn nữa thông qua phương thức gia án, vĩnh viễn lưu bọn hắn trong nhà tù, đồng thời Trần Phàm âm thầm triệu tập rất nhiều người gặp mặt. Thu nhập lớn nhất của Thanh bang tại Hàng Châu là sòng bạc, thuốc phiện, bạch đạo, các hội quán giải trí. Thanh bang ở Chiết Giang tổng cộng có bốn nhà sòng bạc, Hàng Châu có hai nhà, ôn Châu có một nhà, ở Thái Hổ có một nhà. Bốn nhà sòng bạc này, Thanh bang chiếm cứ cổ phần lớn nhất, ngoài ra còn có những thế lực các nơi chiếm cứ cổ phần trong đó. Trần Phàm triệu kiến nhóm người thứ nhất đó là cổ đông trong sòng bạc, trong những người này có ông trùm thương giới, cũng có người phát ngôn đại biểu cho đại lão thể chế. Trong quá trình gặp mặt, Trần Phàm cũng không chạm tới ích lợi của những người đó, ngược lại còn thoáng gia tăng thêm cổ phần của bọn hắn, đồng thời cho những cổ đông này tự mình tìm Tiết Hồ đàm phán, dùng giá cả thấp nhất thu mua sòng bạc. Dựa theo hiệp thương đàm phán, những cổ phần được thu mua tới, ngoại trừ cấp cho những cổ đông kia một phần, mặt khác toàn bộ đều rơi vào trong tay Lâm Đông. Bên trong đàm phán, có người đưa ra: Nếu Thanh bang không chịu bán cổ phần công ty thì làm sao bây giờ? Trần Phàm trả lời rất đơn giản: Tiết Hồ không ngốc, mấy sòng bạc kia hắn không bán cũng không thể vận chuyển bình thường, đồng dạng còn có thể đắc tội các ông. Nếu bán được chẳng những hắn không đắc tội các ông, còn có thể đem tổn thất giảm xuống thấp nhất! So sánh với sòng bạc mà nói, Thanh bang ở Hàng Châu ngoại trừ có ba hội quán lớn xem như nơi hút tiền, mà những hội quán khác đều có phương thức lợi nhuận theo kiểu nhập cổ phần. Gọi là nhập cổ phần, Thanh bang chỉ đầu nhập một số tiền nhỏ, không tham dự kinh doanh, chỉ phụ trách cam đoan an toàn của nơi đó. Kể từ đó, Trần Phàm đá Thanh bang ra khỏi cửa những hội quán này, còn dễ dàng hơn so với sòng bạc. Mà sự thật cũng đã chứng minh điểm này! Có thể nói, trong hai ngày qua, những hành động của Trần Phàm làm Thanh bang phải chặt đứt toàn bộ thu nhập tại Hàng Châu, đồng dạng Lâm Đông cũng đã trở thành người phát ngôn đại biểu cho hắn tại Chiết Giang. Lâm gia chó điên. Bốn chữ này, cũng lần đầu tiên vang vọng hắc đạo Chiết Giang, vang vọng hắc đạo nam bán quốc. Bên tai vang lên lời nói của Lâm Đông, thần tình Trần Phàm thật bình tĩnh, nói: - Lâm Đông, trước tháng bảy, ngoại trừ anh dùng tốc độ nhanh nhất diệt trừ thế lực Thanh bang còn sót lại ở những địa phương trong Chiết Giang, anh còn phải chuẩn bị sẵn sàng. Chuẩn bị. Nghe được hai chữ này, trong lòng Lâm Đông run lên, cảm xúc kích động hiện lên trên gương mặt của hắn. - Hàng Châu chính là trận chiến đầu tiên, vào tháng bảy, cuộc chiến thứ hai chính thức phát hỏa, đồng dạng đó cũng là trận chiến cuối cùng! Trong xe, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, chậm rãi nói: - Sau khi trận chiến ấy chấm dứt. Thanh bang chính thức bị xóa tên trong hắc đạo đại lục! Cuộc chiến thứ hai, cũng là cuộc chiến cuối cùng? Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lâm Đông hoàn toàn ngây người. Thanh bang ở nam bán quốc cắm rễ nhiều năm, thâm căn cố đế, thế lực cuốn vào khổng lồ đến kinh người, mà Trần Phàm dám nói cuộc chiến thứ hai là có thể chấm dứt trận long hổ đấu lần này? Nếu như người nói ra những lời này không phải ông chủ của hắn, hắn sẽ cho rằng đối phương bị điên, hoặc là nói khó nghe một chút: đầu óc bị hậu môn chen chúc vào! Nhưng... Lời này do chính ông chủ hắn nói ra. Hắn không lý do nào không lựa chọn tin tưởng. Nhưng... Trong lòng tuy tin tưởng, Lâm Đông cũng rất tò mò: Tháng bảy, chủ tử của hắn rốt cục bằng vào cái gì làm cho Thanh bang xóa tên trong hắc đạo đại lục? Dựa vào cái gì? Đồ Tể, hai chữ này đã đủ.