Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 487: Chiến Đồ Tể, ngươi xứng sao? (7)

17-11-2024


Trước Sau

Nửa giờ sau, ngay khi vị đại lão thứ ba chấm dứt cuộc nói chuyện, thủ trưởng số 1 dẫn đầu đứng dậy, mang theo đoàn người rời đi hội trường.
 Lúc này Trần Phàm cũng không ngồi yên trên đài chủ tịch, ngược lại hắn đứng dậy cùng Dai Fu.
Chu Bình Xuyên, Xương Hâm đưa tiễn đoàn người của thủ trưởng số 1 ra hội trường.
 Có lẽ lần này gặp phải đả kích thật sự quá nghiêm trọng, trước khi thủ trưởng số 1 đến Yến Thanh Đế luôn đảm nhiệm vai chính, nhưng cuối cùng lại lưu lạc thành vai diễn phối hợp bi thảm cũng không đi đưa tiễn thủ trưởng số 1.
 Thậm chí ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời đi, hắn vẫn ngây ngốc ngồi yên chỗ kia, cả người giống như mất hết hồn phách.
 Tựa hồ cho đến giờ phút hiện tại hắn vẫn không thể thừa nhận sự thật này.
 So sánh với Yến Thanh Đế mà nói, Nạp Lan Hương Hương bởi vì luôn luôn thất bại, hơn nữa trước khi đến từng có Cổ Bình An nhắc nhở, đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, vì thế tuy rằng bị đả kích thật thảm, nhưng ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời khỏi hội trường vẫn thanh tỉnh lại.
 - Yến thiếu, ván cờ này tựa hồ là anh thua.
  Nạp Lan Hương Hương lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế khi nãy còn cao cao tại thượng không ai bì nổi, thản nhiên nói.
 Thua? Thua! Dù kết quả này thật quá tàn nhẫn.
 Dù Yến Thanh Đế không muốn thừa nhận điểm này.
 Dù kết quả này hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của hắn.
 Nhưng hắn quả thật thua, thất bại thảm hại.
 Dưới ánh đèn, nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, hắn dần dần thanh tỉnh lại.
 Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương.
 Có lẽ bị nỗi ám ảnh thất bại bao phủ, lúc này Nạp Lan Hương Hương đã không thể gợi lên dục vọng chinh phục của hắn.
 Còn nữa, lúc trước hắn đã cho Lăng Vĩ truyền lời, thả ra câu nói muốn Nạp Lan Hương Hương trở thành tiền đặt cược cho trò chơi "nhàm chán" này, mà ván đầu tiên hắn liền thua, điều này không khỏi làm tín niệm tất thắng của hắn sản sinh dao động.
 - Yến thiếu, tôi chờ mong ván thứ hai anh sẽ hòa.
  Nạp Lan Hương Hương thấy Yến Thanh Đế còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, mở miệng lần nữa.
 Vừa nói xong, nàng không đợi Yến Thanh Đế đáp lời, trực tiếp đứng dậy rời đi.
 Yến Thanh Đế cũng không mở miệng lưu lại Nạp Lan Hương Hương, hắn chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Hương Hương dần dần đi xa.
 Một màn này rơi vào ánh mắt những người có mặt tại hiện trường, bên trong ánh mắt những người đó nhìn về phía Yến gia đại thiếu mang theo ý tứ thật nói không rõ, giống như vui sướng khi người gặp họa, lại như đồng tình.
 Chờ khi thân ảnh Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn biến mất, Yến Thanh Đế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, chờ khi hắn lại mở mắt ra, cả người trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
 - Yến thiếu.
 Cùng lúc đó, thân là chó săn vẻ mặt Lăng Vĩ thật thống khổ đi tới bên cạnh Yến Thanh Đế.
 Nghe được lời nói của Lăng Vĩ, Yến Thanh Đế quay đầu nhìn hắn, lại không nói chuyện.
 - Yến thiếu, sao...
sao lại thế này?  Thanh âm Lăng Vĩ ran rẩy nói: - Thủ trưởng số 1 vì sao lại ra mặt giúp hắn? Yến Thanh Đế trầm mặc.
 Bởi vì chính hắn cũng muốn biết điều này.
 Nhìn thấy Lăng Vĩ còn muốn mở miệng, hắn nhíu mày, làm Lăng Vĩ sợ tới mức nuốt luôn câu nói kế tiếp xuống bụng.
 Không quan tâm tới Lăng Vĩ đang kinh hồn táng đảm, Yến Thanh Đế chậm rãi đứng dậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, đi ra khỏi hội trường.
 Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng nhỏ dành riêng cho những khách nhân hút thuốc hoặc nghe điện thoại, Khổng Khê trong bộ dáng hào hoa phong nhã đeo mắt kính gọng vàng đang bấm điện thoại gọi cho Tiết Hồ.
 Điện thoại rất nhanh chuyển được, Khổng Khê không đợi bảo tiêu của Tiết Hồ mở miệng trước đã nói: - Tôi là Khổng Khê, xin cho Tiết gia nghe điện thoại.
 Đầu bên kia điện thoại, bảo tiêu của Tiết Hồ không nói gì, đặt điện thoại xuống rời đi.
 Ước chừng nửa phút sau, thanh âm của Tiết Hồ truyền ra trong điện thoại: - Khổng Khê, gọi điện cho tôi gấp gáp như vậy, hay là bên kia xuất hiện biến cố? Hôm nay sở dĩ Khổng Khê chạy tới tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại này hoàn toàn là vì Tiết Hồ an bài, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tiết Hồ, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, đây không phải là dấu hiệu tốt.
 Có lẽ vì xác minh suy đoán của Tiết Hồ, gương mặt Khổng Khê thật khó xem, giọng nói run rẩy: - Dạ, Tiết gia.
 - Tình huống thế nào?  Chân mày Tiết Hồ nhíu lại, trầm giọng hỏi.
 - Yến Thanh Đế thất bại.
  Sau khi nói ra những lời này, Khổng Khê cảm giác trái tim của mình cùng linh hồn mình đều đang run rẩy, hắn đã tận mất chứng kiến hết thảy phát sinh khi nãy, hoàn toàn bị hành động của Trần Phàm hù dọa sợ hãi.
 Hắn thật sự không thể tưởng tượng, rốt cục phải cần có bao nhiêu khí phách cùng cuồng ngạo mới dám ngồi yên trên đài chủ tịch trong khi bao nhiêu người phải chạy ra nghênh đón ngay khi thủ trưởng số 1 bước vào trong hội trường.
 - Thất bại?  Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Hồ nghe được lời nói của Khổng Khê, vẫn cả kinh không nhẹ: - Rốt cục vì sao lại như thế? Đem chuyện đã trải qua kể lại cho tôi biết.
 - Thủ trưởng số 1 tham dự hội nghị ngày hôm nay, cùng đi với hắn còn có thủ trưởng số 2, ở trong hội nghị, thủ trưởng số 2 tuyên bố người nhậm chức tỉnh Chiết Giang là La Vĩ.
  Trong lòng Khổng Khê còn sợ hãi nói: - Mà...
hơn nữa...
 - Hơn nữa cái gì?  Đầu bên kia điện thoại, biểu tình Tiết Hồ cực kỳ ngưng trọng, vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi trong con ngươi không chút nào che lấp.
 Khổng Khê dùng sức lắc mạnh đầu, cắn đầu lưỡi, hơi thở có chút dồn dập nói: - Hơn nữa ngay khi đoàn người của thủ trưởng số 1 tiến vào hội trường thì toàn trường đều đứng dậy nghênh đón, chỉ có hắn là không - hắn ngồi trên đài chủ tịch, chờ sau khi thủ trưởng số 1 tiến vào mới đứng dậy nghênh đón...
 Lộp bộp! Bên tai vang lên lời nói của Khổng Khê, Tiết Hồ cảm giác trái tim mình co rút lại dữ dội, tay phải cầm điện thoại không thể khống chế run rẩy lên.
 - Phanh! Điện thoại rơi khỏi bàn tay.
 Bên trong điện thoại vẫn vang lên thanh âm của Khổng Khê, nhung...
Tiết Hồ đã không còn tâm tư đi nghe tiếp.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trong lòng của hắn chỉ còn một ý niệm: Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Theo Tiết Hồ xem ra, cho dù Trần lão thái gia còn khỏe mạnh, Trần Phàm cũng không thể biểu hiện cuồng vọng đến như thế! Dù sao, uy nghiêm của thủ trưởng số 1 không thể khinh nhờn! Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tiết Hồ cầm lấy điện thoại gác máy, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại cho đại lão tại kinh thành, muốn moi tin tức từ trong miệng vị đại lão kia.
 Hắn nhất định phải biết đuợc ẩn ý trong chuyện này, nếu không cuộc sống hàng ngày của hắn sẽ khó an.
 Bởi vì...
hắn ngửi được khí tức nguy hiểm dày đặc! Ngay khi Tiết Hồ vừa biết được tin tức này, Nạp Lan Hương Hương đã đi tới cuối hành lang, tìm một góc tối không người, gọi điện thoại cho Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha.
 - Cha, chuyện đã xảy ra tại Hàng Châu cha biết không?  Sau khi điện thoại chuyển được.
Nạp Lan Hương Hương hỏi thẳng vào vấn đề.
 Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha đã về tới Đại Liên, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Hương Hương, hắn cười khổ nói: - Đã biết? - Tin tức thế nào vậy?  Nạp Lan Hương Hương có chút khẩn cấp hỏi, trên thực tế, dù chính nàng cũng không biết vì sao lại lo lắng như thế, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là vì nguyên nhân khác.
 - Hương Hương, cha mới vừa gọi điện hỏi thăm không ít người, những người đó tô vẻ cũng không biết về tin tức này, thậm chí trong số bọn hắn còn không rõ ràng chuyện đoàn người thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu.
  Giọng nói Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp: - Buông tha đi.
Hương Hương, con không trả thù được đâu.
 Nhận thua sao? Buông tha sao? Nạp Lan Hương Hương không trả lời, mà nhẹ nhàng cúp điện thoại.
 Ngay khi nàng vừa cúp điện thoại, Yến Thanh Đế cũng vừa đi ra khỏi phòng hội nghị, tìm một phòng nhỏ, gọi điện thoại cho Yến Khánh đang ở tại nước ngoài.
 Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Yến Khánh: - Thanh Đế, chuyện tại Hàng Châu ông đã nghe nói.
 - Ông nội, vì sao lại như vậy?  Yến Thanh Đế có chút biệt khuất hỏi.
 Đầu bên kia điện thoại, tâm tình của Yến Khánh tựa hồ cũng không tốt lắm, hắn dùng một loại giọng nói thật phức tạp đáp: - Tin tức về chuyện này hiện tại ông cũng không biết, cụ thể phải chờ sau khi ông về mới có thể điều tra rõ ràng.
 Nghe Yến Khánh vừa nói như thế, Yến Thanh Đế có chút thất vọng, đồng dạng cũng có chút sợ hãi.
 Hắn biết rõ, với thân phận của ông nội hắn cũng không biết được bí mật bên trong, điều này đại biểu cho điều gì! - Thanh Đế, chuyện giữa Trần gia hậu sinh cùng Tiết Hồ, sau này cháu đừng chen tay vào nữa.
  Đầu bên kia điện thoại, Yến Khánh trầm mặc một lát, nói: - Cháu yên tâm quay về Yên Kinh, chuẩn bị cho chuyện thăng chức đi.
 - Ân.
 Dù Yến Thanh Đế biệt khuất tới cực điểm, nhưng đối với sự an bài của Yến Khánh hắn cũng không dám có chút phản bác mà lập tức đáp ứng.
 Trong tòa lầu thành ủy Đông Hải, văn phòng của Trần Phi.
 Trần Phi vừa biết hết thảy mọi chuyện phát sinh tại hội nghị Hàng Châu lại giống như bị sét đánh, cả người cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt một mảnh trắng bệch.
 - Vì sao thủ trưởng số 1 lại ra mặt giúp hắn? Trần Phi thì thào tự hỏi chính mình.
 Không một tiếng trả lời, trong văn phòng yên tĩnh đến dọa người.
 - Hô...
 Trần Phi phun ra một hơi, gương mặt thật khó xem lấy ra di động, gọi cho Trần Vĩnh Thụy.
 - Thực xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi không bắt máy, xin gọi lại sau.
 Mấy chục giây sau, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm êm tai, nhưng thanh âm kia làm tâm tình của Trần Phi càng thêm buồn bực, cảm giác như chỉ muốn đập vỡ điện thoại mới có thể trút giận.
 Hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi mắng, Trần Phi lại bấm số điện thoại khác.
 Lần này điện thoại qua hơn mười giây thì chuyển được.
 - Chuyện gì?  Mấy ngày nay, bởi vì việc lên chức bị Yến gia phá rối, tâm tình Trần Vĩnh Thụy luôn thập phần không xong, nếu không hắn cũng sẽ không đến nỗi không nghe điện thoại, lúc này mặc dù đã tiếp máy, nhưng giọng nói với Trần Phi vẫn mang theo vẻ buồn bực.
 - Cha.
  Nhận thấy được vẻ âm mai lộ ra trong giọng nói của Trần Vĩnh Thụy, trong lòng Trần Phi thoáng chấn động, do dự một chút nhưng bị lòng hiếu kỳ điều khiển, vẫn lấy hết dũng khí hỏi: - Cha có nghe nói qua chuyện ở Hàng Châu không? '? - Ân.
  Trần Vĩnh Thụy ôn hòa trả lời một câu.
 - Cha, vậy cha có biết vì sao thủ trưởng số 1 phải ủng hộ Trần Phàm không?  Khi hỏi ra vấn đề này, Trần Phi cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, hắn theo bản năng ngừng thở.
 Đầu bên kia điện thoại, Trần Vĩnh Thụy bởi vì chuyện lên chức tâm tình vốn cực kỳ buồn bực, vốn tuyệt không muốn quan tâm tới chuyện của Trần Phàm, nhưng lúc này nghe được câu hỏi của Trần Phi, cặp mắt bởi vì thất bại mà nhuệ khí giảm sút bỗng nhiên phóng lớn, vẻ khiếp sợ trong con ngươi không có chút nào che giấu.
 - Con nói thủ trưởng số 1 ủng hộ hắn?  Trần Vĩnh Thụy chỉ biết Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế tranh đấu tại Hàng Châu, căn bản không biết rõ chi tiết chuyện đã xảy ra.
 Đây cũng không phải thân phận của hắn không đủ, mà là hắn cũng không phái người đi chú ý chuyện này.
 - Phải, cha.
  Trần Phi nhận thấy được Trần Vĩnh Thụy còn không biết rõ tình hình, liền tranh thủ đem tin tức hắn vừa biết nói cho Trần Vĩnh Thụy.
 Nghe xong lời kể của Trần Phi, dù là Trần Vĩnh Thụy có được một trái tim kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ.
 Nhất là khi Trần Phi nói Trần Phàm nhìn thấy thủ trưởng số 1 nhưng vẫn ngồi yên trên đài chủ tịch thì trái tim hắn co rút thật mạnh! Bởi vì vô luận là Trần Kiến Quốc là nhân vật số 2 trong quân đội, hoặc là Yến Khánh nắm quyền thường ủy trung ương đều không dám làm như vậy! Lòng hiếu kỳ tăng cao, làm cho Trần Vĩnh Thụy theo bản năng muốn gọi điện hỏi Trần Kiến Quốc chuyện này, nhưng sau khi hắn cầm lấy điện thoại lại do dự.
 - Trần Kiến Quốc, vì muốn cho lão thái gia lên đường yên bình, tôi không tranh với ông, không đấu với ông, gia đình chúng tôi hiện tại liền cút ra khỏi Trần gia! - Nhưng mời ông vĩnh viễn nhớ kỹ những gì ông đã làm ngày hôm nay! - Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định trả lại gấp trăm lần - một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông hối hận! Tôi thề! Bên tai hắn không khỏi vang lên lời hăm dọa ngày đó khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia.
 Nếu cha biết được chuyện này, sắc mặt nhất định là rất khó xem đi? Trần Vĩnh Thụy thầm hỏi chính mình.
 Đáp án không cần nói cũng biết.
 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!