Vào mùng một tết, Trần lão thái gia vì ra mặt cho Trần Phàm mà tức giận vỗ bàn, truy cứu trách nhiệm. Yến Thanh Đế biết rõ ông nội của mình sẽ bảo vệ cho mình, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không thất thố! Hắn thất thố là bởi vì sau đó, khi sự tình đã được bình ổn, Trần Ninh, cô gái được danh xưng đệ nhất kim hoa trong quân đội, cô gái nguyên bản phải trở thành vị hôn thê của hắn, đã đứng ra thốt lên lời cự tuyệt hôn ước như đinh đóng cột! Cự tuyệt hôn ước. Bốn chữ này trực tiếp đâm xuyên nội tâm kiêu ngạo chỉ thuộc về Yến gia đại thiếu! Giờ này khắc này, khi biết được người thanh niên bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại ở ngoài xa vạn lý làm cho cả bán đảo England run rẩy... Hắn lại thất thố lần nữa. Bởi vì hắn phát hiện, chính mình đã lại đánh giá thấp người thanh niên kia. Tựa hồ, không phải người thanh niên kia không có tư cách làm đối thủ của hắn, mà là chính hắn mới không có tư cách làm đối thủ của người thanh niên kia? Yến Thanh Đế mờ mịt hỏi chính mình. Mà trên thực tế, thất thố đâu chỉ riêng một mình Yến Thanh Đế? Có thể nói không chút nào khoa trương, đêm nay toàn bộ nhân sĩ quyền quý đi vào tòa thành Kerner Er đều thất thố... Nhưng để tỏ lòng tôn trọng đối với Trần Phàm cùng gia tộc Kemẹr Er, những khách nhân có thân phận cao quý cũng không ở trong thời gian tham dự buổi tiệc mà gọi điện phân phó cho thủ hạ của mình đi điều tra tin tức trong chuyện này. Mà buổi tiệc vừa kết thúc, hết thảy mọi chuyện phát sinh trên quảng trường tòa thành Kerner Er nháy mắt đã truyền ra khắp mọi nơi trong xã hội thượng lưu trên toàn cầu, mỗi một nhân sĩ quyền quý tham gia buổi tiệc đêm nay đều phái người đi điều tra thâm dò chuyện này. Trần Phàm cũng đoán được tất cả chuyện này nhưng không hề bận tâm. Sau khi buổi tiệc kết thúc, toàn bộ khách nhân lần lượt rời đi kể cả Monica, còn riêng Trần Phàm thì bị lão Edward giữ lại, hơn nữa còn dành riêng cho hắn một gian phòng cổ xưa xa hoa nhất ở phía tây thành bảo. Dai Fu cũng không trở về phòng của mình, mà theo chân Trần Phàm cùng quay về gian phòng dành cho hắn. Đi vào phòng, Dai Fu nhẹ nhàng hất rơi đôi giày cao gót làm nàng khó chịu ra, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại bước tới bên cạnh tủ rượu, rót hai ly rượu, bưng tới trước mặt Trần Phàm. - Honey, cảm ơn anh. Đưa một ly rượu tới trước mặt Trần Phàm, Dai Fu nhẹ nhàng nói. Trần Phàm cầm ly rượu, nhìn vào mặt Dai Fu, trừng mắt cười: - Em giúp anh nhiều lần như vậy, anh giúp lại em một lần, còn cần cảm ơn sao? Huống chi... quan hệ giữa chúng ta là gì nào? Nghe được Trần Phàm nói như thế, khóe miệng Dai Fu lộ ra ý cười hạnh phúc, sau đó cụng ly với Trần Phàm, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu. - Honey, đêm nay anh lừa gạt mọi người, đúng không? Đặt ly rượu xuống, Dai Fu nháy đôi mắt to xanh thăm mê người, cười cười hỏi. - Không có. Trần Phàm lắc lắc đầu: - ít nhất là không có lừa gạt em, đúng không? - Đó là do anh đã ám chỉ với em. Dai Fu cười khổ nói: - Nếu không phải anh đã ám chỉ với em, chỉ sợ em cũng sẽ bị anh lừa gạt mà thôi. - Kỳ thật... cũng không xem là lừa gạt, chỉ là ở trường hợp lúc đó, sau khi đám người Guti biểu hiện tôn kính đối với anh, tất cả khách nhân đều bị biểu hiện giả dối che mắt mà thôi. Trần Phàm thở dài, nói: - Sau này bọn hắn sẽ cẩn thận ngẫm lại, với thân phận của Guti, Kaiser cùng Silva, thì làm sao có thể chân chính thần phục anh đây? - Bọn họ cũng giống như thánh nữ, đều thiếu nhân tình của anh đúng không? Dai Fu cơ trí hỏi. Trần Phàm cũng không phủ nhận: - Phải. - Ai, thật sự là đáng tiếc. Dai Fu nhịn không được cảm thán, theo nàng xem ra, nếu ba người Guti chân chính thần phục Trần Phàm, vậy thì sau này Trần Phàm có thể đi ngang khắp các ngõ ngách trên thế giới rồi... Đương nhiên nàng cũng biết điều này là không thực tế. Dù sao, lực lượng sau lưng ba người kia, đủ làm cho những nhân sĩ quyền quý phải ngẩng đầu ngưỡng mộ ah! - Kỳ thật... dù là ông nội em, hay tất cả mọi người đều rất rõ ràng, bọn họ sẽ không thần phục anh. Trần Phàm cười nói: - Nhưng không ai có thể khẳng định được chắc chắn, nói cách khác, bọn hắn không dám cam đoan, ba người Guti có còn tiếp tục giúp anh như đêm nay nữa hay không. - Mà trên thực tế, bọn họ ra sức giúp anh như thế, sợ rằng chỉ được lần này mà thôi... Trần Phàm bĩu môi: - Cái gọi là ân tình cũng có giá riêng, tiền vừa trao xong, hết thảy đều sẽ mất đi ý nghĩa. - Điều này còn chưa chắc, nếu như em không đoán sai, anh hẳn đã từng cứu mạng bọn họ. Mà hôm nay họ giúp anh, chỉ là ra mặt nói vài câu, biểu thị lập trường, đắc tội với gia tộc Michelle mà thôi. Trong con ngươi Dai Fu lóe lên ánh sáng cơ trí: - Lấy thân phận của bọn họ, căn bản là không sợ đắc tội với gia tộc Michelle, bởi vậy lúc tối họ đã phóng tay làm hết thảy. - Cho nên sau này họ vẫn có thể sẽ giúp anh, đương nhiên sẽ không được tôn kính với anh như hôm nay thôi. Dai Fu nói xong, lại nhìn Trần Phàm: - Mặt khác, ít nhất có Monica là ngoại lệ. Vừa nghe cái tên này, Trần Phàm hơi có vẻ xấu hổ. Dai Fu là phụ nữ, cho nên nàng vẫn có tính ghen tuông. Nhưng... nàng còn là một người phụ nữ thông minh. Một người phụ nữ thông minh, sẽ không làm cho người đàn ông âu yếm của mình phải xấu hổ, và cũng sẽ biết thỏa mãn, bao nhiêu là đủ. Cho nên khi thấy Trần Phàm lộ ra biểu tình xấu hổ, nàng rất nhanh liền thay đổi đề tài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet - Không hối hận sao? Dai Fu thuận thế ngồi lên đùi Trần Phàm, hai tay ôm lấy cổ hắn, thở nhẹ một hơi, hỏi. - Hối hận? Trần Phàm ngây ra. - Tuy rằng em không biết trong hai năm anh tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục rốt cục đã tích góp bao nhiêu mạng lưới quan hệ, nhưng đêm nay anh vận dụng mạng lưới quan hệ hẳn là đã mạnh nhất rồi. Dai Fu nói xong, thần tình cảm động thó thẻ: - Có thể nói không khoa trương chút nào, đêm nay mạng lưới quan hệ anh sử dụng đã làm được rất nhiều chuyện cho anh, và có khả năng sẽ biến anh trở thành một trong những người giàu nhất thế giới. - Điều này đối với anh mà nói, thực không có ý nghĩa gì quá lớn. Trần Phàm cười cười: - Còn nữa, lấy trí tuệ của em, em có thể nghĩ ra, kỳ thật anh vận dụng mạng lưới quan hệ này là vừa đúng lúc. - Ân? Dai Fu khó hiểu. - Nguyên bản anh tới Anh quốc chỉ là vì muốn vận dụng mạng lưới quan hệ của Kaiser giúp cho em chiếm cứ ưu thế trong việc cạnh tranh vị trí người thừa kế gia tộc, thậm chí là chiến thắng. Trần Phàm cũng không hề giấu diếm: - Kết quả Michelle khinh người quá đáng, nên anh đành phải cấp cho bọn chúng một giáo huấn suốt đời khó quên. - Mà trong lúc giáo huấn họ, kỳ thật anh đã đem ba tầng mạng lưới này phát huy ra được hiệu quả lớn nhất. Trần Phàm tiếp tục nói. - Vì sao? Dai Fu vẫn không hiểu được. - Thật hiếm khi nhìn thấy em cũng có lúc trở nên hồ đồ. Trần Phàm mỉm cười trêu ghẹo nói: - Anh bị đuổi khỏi Trần gia, vô luận thân phận hay lực lượng ẩn chứa so sánh ra, đều kém xa vị trí người thừa kế gia tộc Kerner Er như em. Hơn nữa em hẳn là hiểu rõ ràng, tình huống ở Đại Lục rất đặc thù. Dù thân phận của Kaiser và Guti vô cùng danh giá, nhưng nếu muốn phá vỡ quy tắc thì vẫn chưa đủ. Kể từ đó lực trợ giúp của họ đối với anh cũng giới hạn, hơn nữa cho dù họ có khả năng trợ giúp, thì vẫn không trọng yếu bằng để em giành được vị trí người thừa kế nhà Kerner Er! - Dùng lời của em nói, hành động ngày hôm nay của họ vẫn chưa đủ hoàn trả toàn bộ nhân tình. Sau này chỉ cần không đề cập tới lợi ích của thế lực sau lưng bọn họ, thì anh nghĩ họ vẫn sẽ đứng ra cấp cho anh một chút thể diện. Trần Phàm nghiêm túc nói: - Anh đã dùng xong ba ân tình, nhưng nếu em lấy thân phận người thừa kế gia tộc Kerner Er hợp tác cùng họ ngày sau, thì bọn họ nhiều ít cũng sẽ hợp tác hơn. Dù sao gia tộc Kerner Er cũng là gia tộc lớn, sẽ có thể cấp cho bọn họ được một chút lợi ích ở trên phương diện nào đó. - Mà em trở thành người thừa kế lại đã cho anh được sự trợ giúp không hề giới hạn, đúng không? Trần Phàm mỉm cười mở trừng hai mắt nói. - Honey, anh tựa hồ đã thay đổi rất nhiều rồi. Nghe xong lời phân tích của Trần Phàm, Dai Fu nhịn không được cảm thán. Vừa cảm thán nhưng trong nội tâm nàng cũng hiểu rõ ràng, không đề cập tới Kaiser, Guti, Silva sẽ ở thời điểm mấu chốt còn giúp đỡ Trần Phàm nữa hay không, chỉ nói riêng về tòa thánh sau lưng Monica, đã đủ làm cho đối thủ của Trần Phàm cảm thấy kiêng kị rồi. Huống chi, ai lại dám cam đoan, ngoại trừ mạng lưới quan hệ kia, Trần Phàm không còn mạng lưới quan hệ nào khác nữa đây? Nghe lời cảm thán của Dai Fu. Trần Phàm khe khẽ thở dài: - Anh nghĩ bản thân mình cũng không có gì biến hóa. Ngày trước anh đem những mối quan hệ này vận dụng trong việc giết người, còn bây giờ anh vận dụng vào trò chơi. Quy tắc khác nhau, nhưng bản chất vẫn là giống nhau mà thôi. - Bất kể nói như thế nào, honey, đêm nay em đã hãnh diện rất nhiều vì anh. Dai Fu nói xong, nàng nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Trần Phàm: - Hiện giờ, đóa hoa tulip sẽ vì anh nở rộ... Ngày đó Trần Phàm bị Hoàng Phủ Hồng Trúc khiêu khích lên lửa dục, mấy hôm nay vẫn chưa tiêu tan, trước đó khi Dai Fu ngồi vào lòng hắn, hắn đã lập tức có phản ứng của người đàn ông rồi, lúc này thấy Dai Fu chủ động khiêu khích, liền hung hăng kéo nàng vào trong lòng. Nhưng Dai Fu tựa hồ đoán được Trần Phàm muốn làm gì, nên cố ý né tránh, ngoái đầu nhìn qua cười: - Honey, anh đừng gấp... Khi nói chuyện, Dai Fu đưa ngón tay trắng muốt chậm rãi tháo búi tóc dài vàng rực đang bới trên cao. Mái tóc dài tản ra, xõa xuống đầu vai Dai Fu, làm cả người nàng thiếu đi một phần cao quý, nhưng lại nhiều thêm một phần vũ mị. Dưới ánh đèn. Dai Fu tháo bung mái tóc dài màu vàng rực, trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra ánh mắt khiêu khích, nàng vươn chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ thắm, diễn cảm thật khiến cho kẻ khác rất muốn phạm tội. - Dai Fu, đêm nay em sẽ bị trừng phạt thật nặng nề. Cho tới nay, Trần Phàm thật sự không có bao nhiêu lực miễn dịch đối với mị lực của Dai Fu, lúc này còn bị Dai Fu khiêu khích, nên nhất thời thú huyết đã sôi trào. - Anh tới đây. Dai Fu mỉm cười khêu gợi, đồng thời nhẹ nhàng mở nút áo bên hông ra. Một nút. Trần Phàm tiến lên một bước. Dai Fu cố ý rụt lui về phía sau, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Hai nút. Trần Phàm khẩn cấp, trực tiếp lao tới. Ba nút. Dai Fu không còn trốn tránh, chủ động đáp ứng Trần Phàm. Bốn nút. Bốn phiến môi chạm vào nhau, lửa tình trong nháy mắt bùng nổ, một nụ hôn đầy phong cách Mỹ lập tức bộc phát ở giữa hai người. Bộ lễ phục dạ hội chậm rãi từ trên thân thể Dai Fu trượt xuống, thân thể trắng muốt lập tức hiện ra trước mất Trần Phàm. Trần Phàm đưa tay cởi bỏ nội y của Dai Fu, mất đi sự ràng buộc, hai tòa nhũ phong lập tức run lên bần bật. Trần Phàm vươn tay xoa nắn. - Ân... honey ơi, dùng sức một chút... Dai Fu thở gấp. - Em vẫn luôn như vậy... Trần Phàm ôm lấy Dai Fu, đi về hướng phòng ngủ. - Đêm nay em sẽ làm nữ vương một lần. Bị Trần Phàm ôm vào trong ngực, Dai Fu nhẹ nhàng cắn lấy vành tai Trần Phàm, thổi một hơi, chậm rãi mở nút áo của Trần Phàm ra...