Thời gian như nước chảy mây trôi, ba ngày thời gian trong nháy mắt đã thoảng qua. Ở trong ba ngày thời gian này, hoạt động giao lưu giữa hai trường đại học vẫn được tiến hành đúng hẹn. Trong hoạt động, thái độ của nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Cambridae đã không còn nồng nhiệt như ngày đầu ra đón. Tương phản, thái độ đang như mặt trời nắng nóng giữa trưa hè, đột nhiên chuyển biến sang mùa đông lạnh giá khắc nhiệt. Chẳng những hủy bỏ nhiều buổi giao lưu trao đổi kiến thức, hơn nữa còn bày ra thái độ ngạo mạn đặc hữu của thân sĩ Anh quốc. Điều này làm cho nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Đông Hải, cực kỳ uất nghẹn. Bởi vì bọn họ cảm giác, vô luận sinh viên hay là giáo viên của trường đại học Cambridae, trong ánh mắt nhìn về phía họ đều lộ ra thần sắc khinh thường. Thần sắc khinh thường này, như một con dao găm đâm thấu tim bọn họ! Thế nên những buổi giao lưu trong hai ngày trước, một số sinh viên còn đi tham dự. Nhưng sang đến ngày thứ ba, thì tất cả đều nằm lì ngủ trong khách sạn. Những chuyện này, Tần An đều nhìn vào trong mắt, bất quá hắn không đi an ủi nhóm học sinh của mình, cũng không cố gắng giải thích điều gì đó. Bởi vì ở sâu trong lòng hắn còn nhớ rõ ràng lời nói của Trần Phàm: - Hãy chịu ủy khuất ba ngày. Ngày mùng 8 tháng 4. Đây cũng là ngày Dai Fu và Grimm đính hôn. Trong ngày này, các nhân sĩ trong xã hội thượng lưu trên khắp thế giới đều sôi nổi tiến đến thành London, sân bay quốc tế London phi thường náo nhiệt. Từ sáng đến tối, trong sân bay dừng đầy máy bay thương mại, phi cơ tư nhân cũng tăng quá giới hạn bình thường. Đồng dạng, theo bắt đầu từ buổi sáng, tòa thành Kerner Er mang đậm phong cách cổ kính, cũng trở nên huyên náo hơn, từng chiếc Limousine lần lượt chạy vào trong thành. Quần thể kiến trúc nằm ở phía Tây trong thành Kerner Er dùng để tiếp đón khách nhân, mỗi gian phòng căn bản đều an bài thỏa đáng xong rồi. Chỉ lưu lại vài gian phòng không nhiều lắm, để giành cho những khách nhân đến tham gia nghi thức đính hôn nghỉ ngơi. Về phần khách nhân có ở lại qua đêm trong thành bảo hay không. Thì cũng không phải là chuyện tình mà gia tộc Kerner Er lo lắng... bọn họ chỉ cần an bài tốt những chuyện cần phải làm mà thôi. Trần Phàm tự nhiên không phải là một người, trong nhóm khách nhân quan trọng này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nhưng đó cũng không phải muốn nói rằng hắn không trọng yếu. Trên thực tế. Trần Phàm hiểu rõ ràng, buổi đính hôn tối hôm nay, chính mình cũng là một diễn viên tối quan trọng! Grimm yêu cầu Edward mời mình đến, chỉ là vì muốn làm bẽ mặt mình ở trước mắt quan khách mà thôi Khi màn đêm buông xuống, trong tòa thành bừng sáng ánh đèn ne - ong, làm cho tòa thành mang đậm phong cách cổ kính này đã tràn ngập thêm chân khí vui mừng. Trong quảng trường ở khu kiến trúc trung ương, ánh đèn neon sáng trưng, trên mặt đất trải đầy thảm đỏ, những chiếc bàn phủ khăn trắng tinh được sắp xếp chỉnh tề. Trên bàn bày những bộ đồ ăn bằng bạc quý phái cùng những món ăn tinh mỹ cầu kỳ và rượu vang hảo hạng. Mấy trăm khách nhân tập trung ở một nơi. Vài người quây tròn thành một bàn, nâng cốc cùng nhau nói chuyện phiếm. Đối với nhỏm nhân sĩ thượng lưu đến từ khắp nơi trên toàn cầu mà nói. Đám hỏi giữa gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle lần này, tuy rằng làm cho bọn họ cảm thấy có chút kì quái, nhưng họ cũng không suy nghĩ quá nhiều. Mà nương theo cơ hội lần này, khuếch trương mạng lưới quan hệ của mình. Trước quảng trường có dựng một cái khán đài nhỏ. Trừ bao nhiêu đó ra, giữa quảng trường còn trang trí một cái sàn nhảy, ngồi bên cạnh sàn nhảy là các nhạc công nổi tiếng trên thế giới, ngày hôm nay đã được mời tới đây biểu diễn. Là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Kerner Er, Edward ở trong gia tộc cũng chân chính là người nắm giữ quyền lực. Khi hai diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay là Dai Fu và Grimm còn chưa xuất hiện trên quảng trường, thì ông ta đã xuất hiện trước. Tối hôm nay, ông mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen, ổn trọng trang nghiêm, trước ngực thêu gia huy màu vàng của gia tộc Kerner Er, trông phi thường sống động. Trong tay chống quải trượng cô xưa, lại càng tôn thêm vẻ cao quý ở trên người ông. Lúc này, lão Edward đang dẫn theo hai gã bồi bàn, thần tình mỉm cười đi trong quảng trường, căn cứ theo thân phận bất đồng của khách nhân mà hắn sẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi! Khoảng 7 giờ 30 phút, Dai Fu được chăm sóc tỉ mỉ bởi những chuyên gia hóa trang nổi tiếng nhất thế giới, cuối cùng thì cũng đã hóa trang xong. Hôm nay Dai Fu mặc lễ phục dạ hội màu trắng tinh thanh khiết, trên lễ phục có đính những hạt cườm đá quý, ở dưới ánh đèn tản mát ra hào quang ngũ sắc. Mang theo thần sắc hâm mộ và ghen tị, những chuyên gia hóa trang tự động thối lui ra khỏi phòng, nhất thời bầu không khí trong phòng đã trở nên an tĩnh xuống. Nhìn vào trong sương, thấy mình giống như một nữ thần, nhưng diễn cảm của Dai Fu lại rất bình tĩnh. Thông qua gương phản chiếu, Dai Fu rõ ràng trông thấy, Grimm thân mặc lễ phục màu trắng, đồng dạng cũng được trang điểm tỉ mỉ đang bước vào phòng. - Em yêu, khách nhân đã tới đông đủ rồi. Chúng ta mau đi ra bên ngoài thôi. Rất nhanh. Grimm tự tin bước đến phía sau Dai Fu, ngửi mùi u hương trên người nàng, mỉm cười nói. Nói xong, Grimm kìm lòng không đậu muốn khoát tay lên đôi vai mềm mại của Dai Fu. - Grimm, đừng đem cánh tay bẩn thỉu của anh chạm vào người tôi. Đối với hành động của Grimm. Dai Fu không có trốn tránh, mà lạnh lùng cảnh cáo một câu. Ngay sau đó, hai tay của Grimm đã cứng nhắc ở giữa không trung, nụ cười trên mặt nháy mắt lắng đọng, trong con ngươi toát ra một tia quang mang băng sương khó phát hiện. Quang mang chợt lóe lên rồi biến mất. - Em yêu, làm sao thế? Grimm cất giấu oán niệm và lửa giận vào sâu trong nội tâm, trên mặt vẫn bày ra nụ cười sáng lạn như cũ. Dai Fu xuyên qua gương phản chiếu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Grimm, mà nàng chỉ muốn nôn mửa. Cười lạnh nói: - Grimm, anh nghĩ rằng giữa chúng ta còn cần phải giả tạo như thế hay sao? Nháy mắt, nụ cười của Grimm đã trở nên cứng nhắc. - Dai Fu, cô có ý gì? ở dưới sự khiêu khích liên tục của Dai Fu, rốt cuộc lửa giận trong lòng Grimm cũng đã bùng cháy lên. - Anh hao phí tâm tư, lợi dụng chuyện đính hôn với tôi, báo thù tôi và Trần, hành vi này của anh làm cho tôi cảm thấy rất buồn cười. Dai Fu chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Grimm, gằn từng chữ: - Ngoài ra, buổi tối hôm nay sẽ trở thành ác mộng của anh, anh có tin không? Ác mộng? Vừa nghe thấy hai chữ này, đôi đồng tử trong mắt Grimm đột nhiên phóng đại lên. Không thèm nhìn thêm biểu tình trợn mắt há mồm của Grimm, Dai Fu nhấc váy lễ phục lên, giẫm chiếc giày cao gót xuống thảm sàn bỏ đi. Grimm nhíu mày, theo sát ngay ở phía sau. Mười phút đồng hồ sau, khi Grimm cùng Dai Fu đi ra ngoài quảng trường, thì đã lập tức thu hút sự chú ý của nhóm khách nhân. Tối hôm nay, khách nhân tham dự buổi lễ đính hôn này, không phải giàu có, thì cũng là nhân vật nắm giữ thực quyền. Cho nên bọn họ biếu hiện ra phi thường tu dưỡng, ít nhất ở ngoài mặt chính là như thế. Lúc này nhìn thấy Dai Fu đi trước, Grimm lẽo đẽo bám theo sau, tuy rằng khiến cho mọi người chú ý, nhưng không có xôn xao bàn tán cái gì. Cùng biểu cảm lạnh lùng lúc trước bất đồng, sau khi tiến đến quảng trường, trên khuôn mặt của Dai Fu đã bày ra vẻ tươi cười giả tạo. Đồng dạng Grimm cũng mỉm cười, nhưng cười không hề tự nhiên bằng Dai Fu. Trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn đang hư tình giả ý cùng nhau nói chuyện phiếm, đều mang trên mặt vẻ tươi cười thân thiết. Hai người vừa trông thấy Dai Fu cùng Grimm đi tới, liền không hẹn mà ngừng nói chuyện. - Đứa bé Dai Fu này, tối hôm nay quả là quý phái mê người. Mendelsohn nhìn toàn thân trên dưới Dai Fu tản mát ra hương vị cao quý, thì khẽ cảm thán nói. - Hôm nay Grimm đồng dạng cũng anh tuấn bức người à. Lão Edward cười nói: - Bọn chúng đúng là rất xứng đôi. Cảm ơn Thượng Đế đã cho chúng nó gặp được nhau. - Ông nội, ngài Mendelsohn. Rất nhanh, ở dưới ánh nhìn chăm chú của những khách nhân trên quảng trường, Dai Fu cùng Grimm chậm rãi đi tới trước người hai vị lão nhân. Dai Fu dẫn đầu hành lễ vấn an, Grimm theo sát ngay sau đó. Thấy một màn này, khóe miệng lão Edward thoáng lộ ra nụ cười đắc chí không dễ dàng phát hiện. Còn ở sâu trong đôi con ngươi già nua của Mendelsohn thì thoáng dâng lên một tia trách cứ. Dường như đang thầm trách Grimm thân là đàn ông, vì sao không nắm quyền chủ động. Lúc trước, Grimm đã bị Dai Fu đả kích không nhẹ, lúc này trong lòng đang vô cùng buồn bực, buồn bực đến nỗi chỉ hận không thể hung hăng lột sạch quần áo của Dai Fu, rồi sau đó thỏa chí tàn phá. - Hoan nghênh, ngài Trần đến từ phương Đông xa xôi. Đúng lúc này, trước lối vào quảng trường, thanh âm của người quản gia rõ ràng vang vọng ở giữa không trung quảng trường. Thanh âm này vừa thốt ra, mấy người hầu đứng bên cạnh, sôi nổi nhìn Trần Phàm thân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khom lưng cúi đầu chào. Mà trong quảng trường, sau khi đám khách nhân nghe được cái thanh âm này, thì đều quẳng ném ánh mắt tới. Đối với những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp như bọn họ mà nói, mạng lưới tin tức của mỗi người đều phi thường khủng bố. Hiển nhiên là biết mối quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu. Ở dưới tình huống này, bọn họ đều cho rằng, tối hôm nay Trần Phàm chỉ sắm một vai diễn phụ mà thôi. Trong mắt quan khách, tối hôm nay là một đêm bi kịch nhất trong cuộc đời của Trần Phàm. Và rất nhiều người cũng không nghĩ qua. Trần Phàm có lá gan dám bước đến đây. Không riêng gì nhóm khách nhân ở trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn cùng Dai Fu và Grimm, bốn người cũng đem ánh mắt quẳng ném về phía này. Trong đó, lão Edward thân là chủ nhân cũng không đứng dậy nghênh đón, Mendelsohn ngồi bên cạnh thì diễn cảm trầm xuống. Còn Grimm nụ cười trên mặt bỗng dung toát ra hương vị băng sương, ánh mắt oán độc như dã thú đang theo dõi con mồi bình thường, gắt gao dán lên trên người của Trần Phàm. Cùng Grimm hoàn toàn tương phản chính là, ngay khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm, xuất hiện ở lối vào quảng trường, thì đôi làn thu mâu xanh thăm mê người của Dai Fu, bất thình lình phóng ra quang mang nóng bỏng. Nhận thấy rõ điểm này, nỗi oán độc trong đôi con ngươi của Grimm càng nồng đậm thêm vài phần. Cảm giác như chỉ hận, không thể làm cho Trần Phàm quỳ xuống trước mặt mình ngay lập tức mới nguôi hết cơn giận ở trong lòng lúc này. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Phàm không hề cảm thấy khẩn trương chút nào. Hắn ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, ung dung bước vào bên trong quảng trường. Tối nay, hắn muốn làm cho cả bán đảo England run rẩy... !