Tổng Y Viện là bệnh viện trực thuộc vào trung đoàn võ cảnh ở Đông Hải, danh khí rất lớn, vốn được coi là bệnh viện lớn nhất nhì ở Đông Hải. Đối với người bình thường mà nói. Tổng Y Viện tuy rằng danh khí lớn, nhiều chuyên gia, nhưng nếu không có quan hệ nhất định, muốn nhờ chuyên gia cấp cao hội chẩn khám bệnh, cơ hồ cũng là chuyện tình không có khả năng. Ngày hôm nay, khi màn đêm vừa mới buông xuống, có rất nhiều xe quân dụng mang biển số của trung đoàn võ cảnh Đông Hải chạy vào trong bệnh viện, cả bãi đậu xe cơ hồ là chất đầy xe quân dụng. Tạm thời không đề cập tới vấn đề giá thành của mỗi chiếc xe, chỉ cần nhìn biển số của những chiếc xe này, đều đã khiến cho người bình thường phải khiếp sợ không thôi rồi. Trong phòng hội thảo của bệnh viện, trừ bỏ những chuyên gia ngoại quốc ra, còn có những chuyên gia bản địa. đều tập trung ở đây. Loại tình huống này xuất hiện ở Tổng Y Viện là cực kì hiếm thấy, trước kia chi khi nào có đại nhân vật đến bệnh viện điều trị, mới sẽ xuất hiện cái loại tình huống như thế này. Trong một gian phòng cao cấp của Tổng Y Viện. Ngu Huyền toàn thân băng bó, lặng lặng nằm dưỡng thần ở trên giường, giống như một cái xác ướp bình thường. Trần Phàm an vị ngay bên cạnh Ngu Huyền, những tia lo lắng cuối cùng trong đôi con ngươi đã hoàn toàn biến mất, lúc trước những chuyên gia của bệnh viện đã tiến hành kiểm tra tổng quát cho Ngu Huyền, kết quả cũng sáng tỏ, thương thế của Ngu Huyền phần lớn đều là ngoại thương, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, dưỡng bệnh vài ngày là có thể xuất viện. Chẳng biết qua bao nhiêu lâu thời gian, bởi vì mất máu quá nhiều mà rơi vào trạng thái hôn mê, Ngu Huyền đã chậm rãi mở mắt ra, trong đôi con ngươi vẫn còn che kín những đường tơ máu. Rơi vào tình trạng hôn mê quá dài, khiến cho Ngu Huyền không kịp thích ứng với ánh điện trong gian phòng, vừa mở mắt ra đã lập tức nhắm tịt hai mắt vào. - Ngu Huyền, trước tiên đừng gấp gáp mờ mắt. để tôi rót cho cậu một chén nước ấm nhé. Trần Phàm phát hiện ra Ngu Huyền đã hồi tỉnh, liền đứng lên đi rót nước cấp cho Ngu Huyền. Nghe được thanh âm của Trần Phàm. Ngu Huyền vội vàng mờ trừng mắt ra. đôi con ngươi xoay chuyên vài vòng, suy yếu hỏi: - Trần Phàm, đây là nơi nào thế? - Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện! Trần Phàm vừa rót nước, vừa mỉm cười giải thích cho Ngu Huyền. - Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện? Ngu Huyền lộ ra ánh mắt nghi hoặc nói: - Sao tôi lại ở trong này? - Đám vương bát đản kia đã nhận sai rồi, vì bù đắp sai lầm. đã đặc biệt đưa cậu tới đây dưỡng thương. Trần Phàm mỉm cười đem cốc nước đặt lên trên chiếc bàn ở đầu giường bệnh. Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, nguyên bản đang suy yếu Ngu Huyền bỗng nhiên liền trở nên phẫn nộ. Hắn cố gắng ngồi dậy, trong đôi con ngươi toát ra một tia lửa giận, nói: - Con mẹ chúng nó, đám chó hoang kia nhân cơ hội đánh lén tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng nó đâu! - Ha ha, bọn chúng đã bị trừng phạt thích đáng, cũng đang nằm điều dưỡng trong bệnh viện này, thương thế so với cậu còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần rồi. Trần Phàm nói lời này rất đúng sự thật, tuy rằng trên người Ngu Huyền có nhiều vết thương, nhưng không gãy xương vỡ đầu, còn đám người Hoàng Hiểu Đông xương cốt đều tan nát, nhất là Hoàng Hiểu Đông cùng Ngô Khải, ngày sau chắc chắn là không thể nào hoàn toàn bình phục. Nghe Trần Phàm nói như vậy, đầu tiên Nau Huyền giật mình trợn tròn mắt lên, xung quanh hốc mắt của hắn thâm tím, lúc này nhìn không khác nào một con gấu mèo! - Cậu... cậu nói bọn chúng cũng đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện này? Là cậu làm sao? Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi. Ngu Huyền liền điều chỉnh cảm xúc dò hỏi, trong ngữ khí cũng tràn ngập hồ nghi. - Ưm. Trần Phàm không có phủ nhận, mà là mỉm cười gật đầu. Sau đó cầm chén nước lên, nhẹ nhàng thổi vài hơi, cố gắng để cho nước nhanh nguội đi. Ngu Huyền trầm mặc, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước ở quân doanh. Trần Phàm vì ngăn cản hắn ra tay, mà đã phải lãnh chịu một đống hậu quả. Hơn thế nữa... Trần Phàm còn vì báo thù cho hắn, mà bất chấp hậu quả. đánh trọng thương đám người Hoàng Hiểu Đổng cùng Ngô Khải! - Trần Phàm. Ngu Huyền tôi xưa nay vẫn luôn trực tính, sẽ không bao giờ nói chuyện khách sáo. Ngu Huyền hai mắt ửng hồng, thanh âm run rẩy nói: - Tóm lại. ân tình lần này, huynh đệ ta sẽ ghi nhớ kỹ! Vừa nghe Ngu Huyền nói như thế. Trần Phàm mỉm cười không đáp. Hắn biết rõ lời này của Ngu Huyền là xuất phát từ trong nội tâm, nếu như đã xuất phát từ trong nội tâm, thì so với những lời hoa mỹ khách sáo còn đáng quý hơn rất là nhiều. - Ngu Huyền, tôi biết cậu lo lắng, tôi đánh Hoàng Hiểu Đông cùng mấy tên võ cảnh kia sẽ dính tới phiền toái. Nhưng yên tâm đi, phiền toái đã được giải quyết xong rồi. Trần Phàm nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt của Ngu Huyền, liền mim cười giải thích. Ngu Huyền tuy rằng nóng tính, hay xúc động, nhưng cũng không phải là cái thứ ngu ngốc. Hắn biết, lúc này mình vẫn bình yên vô sự nằm dưỡng thương ở trong phòng bệnh của Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện, đều đã chứng minh hết thảy rồi! - Tốt lắm, nước nguội rồi, mau uống nước đi. Trần Phàm cầm chén nước đưa tới trước mặt Ngu Huyền. Vốn Ngu Huyền còn muốn đứng lên, nhưng vết thương trên người quá nhiều, chỉ thoáng động tới liền đau nhức không thôi. Vì thế, hắn đành phải ngồi im há miệng ra. để cho Trần Phàm giúp hắn uống nước... Cùng lúc đó, viện trưởng đã thảo luận xong, quay về tới văn phòng. Trong văn phòng, Đường Quốc Sơn, Hoàng Chí Văn, Lý Thắng cùng Lý Hồng mẹ của Hoàng Hiểu Đông đều đang tập trung ở đây. Hoàng Chí Văn cùng Lý Hồng hai người đều mang diễn cảm âm trầm, trong đôi con ngươi tràn ngập thần sắc lo lắng, còn Lý Thắng thì trong lòng vẫn đang run sợ, cứ việc lúc này Đường Quốc Sơn chưa có thông báo phế bỏ thân phận chi đội trưởng của hắn, nhưng hắn đã biết rõ, đây chính là chuyện tình sớm hay muộn mà thôi. So sánh với ba người này mà nói, thì diễn cảm của Đường Quốc Sơn bình tĩnh hơn rất nhiều. Vừa trông thấy viện trưởng đẩy cửa, bước vào văn phòng. Lý Hồng là người đầu tiên đứng lên, diễn cảm khóc lóc tang thương chạy tới bên cạnh người viện trưởng, túm lấy ống tay áo Blouse, khân trương hỏi thăm: - Viện trưởng, chân của con tôi có thế chữa khỏi được không? Nghe Lý Hồng hỏi câu này, sắc mặt của viện trưởng có chút khó coi, còn Đường Quốc Sơn lại bày ra biểu tình sớm đã biết trước. Tại hắn xem ra, lấy khả năng khống chế lực lượng của Trần Phàm, nếu đã muốn phế bỏ một người, coi như là Hoa Đà tái thế cũng vô pháp cứu chữa. Đúng như suy nghĩ của Đường Quốc Sơn, sau khi trầm ngâm vài giây đồng hồ xong, viện trưởng buồn bực nói: - Tôi đã triệu tập tất cả chuyên gia trong viện đến họp, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng, con của hai ông bà quãng thời gian còn lại, sẽ phải sống ở trên xe lăn rồi. Vừa nghe thấy viện trưởng nói như vậy, Lý Hồng nhất thời diễn cảm trở nên tái nhợt, đôi con ngươi trong mắt trợn trừng lên, theo sau nhãn cầu xoay chuyển vài lần, làm ra vẻ như muốn ngất đi. Mà Hoàng Chí Văn ngồi ở trên ghế salon, lại nắm chặt song quyền, hắn dùng sức mười phần, khiến cho hai nắm đấm phát ra những thanh âm bùm bùm cách cách. Bất quá hắn không có đứng lên nâng đỡ Lý Hồng, mà dùng thần sắc âm trầm liếc mắt nhìn Đường Quốc Sơn, trầm giọng nói: - Đường lão, nếu chân con tôi có thể hồi phục, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng hiện giờ kết quả đã biết rồi, chân con tôi không thể hồi phục lại bình thường. Như vậy, sã thanh niên đánh gãy chân con tôi, tôi sẽ cho người đoạn gãy tứ chi của hắn. - Tôi muốn lấy tính mạng của tên hỗn trướng đó! Lý Hồng hai mắt đỏ ửng, chanh chua quát lên. Nghe hai người nói chuyện như thế, sắc mặt của viện trưởng càng trở nên khó coi hơn, còn Đường Quốc Sơn lại cười lạnh: - Hoàng Chí Văn, tôi khuyên anh không nên vọng động! Anh phải biết rằng, chuyện lần này sai là ở con anh và Lý Thắng. - Đường lão, ngay cả khi con tôi sai, nhưng thủ đoạn của tên thanh niên kia quá mức tàn nhẫn! Hoàng Chí Văn chi có một đứa con trai độc nhất này, hơn nừa từ nhỏ vun dưỡng tài bồi, cố gắng đế ngày sau nó lớn lên nối nghiệp mình. Nhưng hiện giờ biến thành như vậy, hắn tự nhiên là không thể nuốt trôi cục tức này: - Đường lão, tôi nghe Lý Thắng nói. ông cùng tiểu tử đó quen biết nhau, hơn nữa quan hệ thâm sâu. Bất quá sự tình đã tới nước này, bất kể như thế nào, tôi cũng phải khiến cho tên tiểu tử kia trả giá thảm trọng, hy vọng ông sẽ không lấy làm phiền lòng. Hiển nhiên, ở trong suy nghĩ của Hoàng Chí Văn xem ra, là Đường lão một mực muốn bảo hộ cho Trần Phàm. Nếu không phải như thế, thì khi Trần Phàm theo Ngu Huyền đến bệnh viện, hắn đã cho người đem trói Trần Phàm lại, căn bản là sẽ không cần phải chờ bệnh viện làm ra kết quả chuẩn đoán bệnh trạng. Hiện giờ, đôi chân của Hoàng Hiểu Đông đã không cách nào cứu chữa. Hoàng Chí Văn cũng chẳng thèm quản đến mối quan hệ nữa. Tại hắn xem ra, tuy rằng luận thân phận, quyền lực cùng địa vị, hắn không bằng Đường Quốc Sơn, nhưng hắn không tin tưởng Đường Quốc Sơn sẽ vì Trần Phàm mà cùng hắn cá chết lưới rách! - Hoàng Chí Văn, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi giúp tiểu tử đó, là bởi vì có mối quan hệ thâm sâu hay sao? Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu của Hoàng Chí Văn. Đường Quốc Sơn nhíu mày, sắc mặt không buồn không vui nói. Đường Quốc Sơn vừa thốt ra lời này, chẳng những là hai vợ chồng Hoàng Chí Văn, tựu ngay cả Lý Thắng cũng ngây ngẩn tâm thần. Chứng kiến ba người không nói câu nào, Đường Quốc Sơn khẽ mỉm cười trào phúng, ngữ khí trầm thấp nói: - Ha ha! Nếu Hoàng Chí Văn anh muốn hướng gã tiểu tử đó xuống tay, cũng được! Đường mỗ sẽ không ngăn cản đâu. Hoàng Chí Văn tuy rằng đang tức giận, nhưng dù sao cũng là một lão cáo già, nhiều năm lăn lộn trong giới quan trường. Vừa nghe đã hiểu trong ngữ ý của Đường Quốc Sơn còn bao hàm ý tứ khác, nhịn không được nên dò hỏi: - Đường lão, ông đây là có ý gì? - Phương bắc Trần gia, có biết không? Đối phương hỏi một đằng, nhưng Đường Quốc Sơn lại trả lời một nèo. Phương bắc Trần gia! Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng Đường Quốc Sơn, nhất thời sắc mặt của Hoàng Chí Văn cùng Lý Thắng đều đại biến! - Chẳng lẽ... hắn... hắn là người Trần gia? Hoàng Chí Văn nuốt khan nước miếng, biểu tình sợ hãi trên mặt không thể che giấu nổi. Đường Quốc Sơn khẽ gật gật đầu! Chứng kiến Đường Quốc Sơn gật đầu, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng Hoàng Chí Vãn lập tức biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng, giống như hắn vừa phải thừa nhận đả kích khủng bố bình thường, toàn thân vô lực dựa vào thành ghế salon, hai mắt vô thần ngước lên nhìn chằm chằm vào trần nhà, còn Lý Thắng thì đang phơi bày ra biểu tình sợ hãi! Lý Hồng không hiểu Trần gia phương Bắc đại biểu cho cái gì, mắt thấy chồng mình không nói thêm lời nào, nàng như một ả đàn bà chanh chua bình thường, hung hăng vỗ tay xuống bàn nước trà, hắng giọng, dùng thanh âm bén nhọn quát: - Tôi chẳng quản tên hỗn trướng kia là Trần gia hay là Vương gia. Hắn làm cho con tôi phải sống nửa đời sau ở trên xe lăn, tôi nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết! - Câm miệng! Nghe thấy Lý Hồng nói, Hoàng Chí Văn đang thất thần suy tư, chợt hung hăng mở to mắt ra, diễn cảm tựa như đã hoàn toàn khôi phục bình thường. - Hoàng Chí Văn! Lý Hồng bị Hoàng Chí Văn quát một tiếng, đầu tiên thoáng sửng sốt, theo sau như người điên lên cơn bình thường, vung tay lên chỉ vào Hoàng Chí Văn nói: - Con của ông bị đánh thành bộ dáng như vậy, mà ông lại bào tôi câm miệng! Trong lòng ông còn nghĩ đến con mình nữa hay không? - Bốp! Hoàng Chí Văn biến sắc nhảy dựng lên, vung tay tát vào miệng Lý Hồng một cái. Lần này, Hoàng Chí Văn dùng mười thành khí lực, thanh âm vô cùng vang dội. Lý Hồng bị đánh tới mức choáng váng đầu óc! Nàng trợn tròn hai mắt lên, diễn cảm không dám tin nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn. Nàng không tin được, Hoàng Chí Văn lại dám đánh nàng, hơn nữa còn dưới tình huống như thế này. Lý Hồng đang muốn phát tác thêm, thì Hoàng Chí Văn đã cướp lời, trong ngữ khí tràn ngập vẻ bất đắc dĩ cùng sợ hãi, nói: - Lý Hồng, trên đời này, có những người chúng ta không thể đắc tội nổi! Muốn trách, chi có thể trách con của chúng ta có mắt không tròng mà thôi. Lúc này đây, Lý Hồng không có la toáng lên nữa, mà ngơ ngác đứng sững sờ nguyên tại chỗ. So ra mà nói, thì Hoàng Chí Văn càng thêm thống khổ hơn, thân là nhân vật nắm giữ thực quyền, hắn vốn muốn dùng quyền lực của mình để báo thù cho con trai, nhưng thật không ngờ lại chẳng thể làm gì nổi đối phương. Đây đối với bản thân hắn mà nói, không thế nghi ngờ chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này của hắn! Nhưng... nhiều năm trà trộn ở quan trường, hắn tự nhiên phải hiểu rõ ràng một câu châm ngôn: - Người sống trên đời, có những điều sỉ nhục, không phải ngươi muốn rửa nhục là có thể rửa nhục! Và có những người, cho dù hung hăng tát ngươi một cái, mà ngươi còn phải khom lưng cúi đầu cảm tạ người ta. Thấy Hoàng Chí Văn đã biết mối liên quan trong chuyện này. Đường Quốc Sơn liền đứng dậy bước ra khỏi vãn phòng, vốn viện trưởng muốn đi theo bồi tiếp hắn, nhưng lại bị hắn dùng ánh mất ngăn càn. Rất nhanh sau đó, Đường Quốc Sơn dẫn theo cảnh vệ, đi tới gian phòng dưỡng thương của Ngu Huyền. Trần Phàm nghe thấy tiếng bước chân, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Đường Quốc Sơn xong, thoáng chần chừ một lúc, vẫn phải đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh. Trần Phàm vừa bước ra khỏi cửa. đám cảnh vệ của Đường Quốc Sơn liền chia ra phong tỏa hành lang, tạo một không gian riêng cấp cho Đường Quốc Sơn cùng Trần Phàm. - Tiểu tử, thiếu chút nữa cậu đã khiến cho tôi dính vào đại phiền toái ah! Đường Quốc Sơn giả vờ bày ra thần sắc nghiêm nghị, diễn cảm đanh thép nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - AIGiaitri. com Trần Phàm hừ lạnh một tiếng: - Đường lão đầu, tôi giúp ông thu thập một đám bại hoại như vậy, ông không cảm ơn tôi thì thôi, cư nhiên còn nói tôi khiến cho ông dính vào đại phiền toái? Nghe Trần Phàm nói như thế. Đường Quốc Sơn lập tức ngậm miệng vào, chuyện này truy cứu đến cùng, thì hoàn toàn là bởi vì Hoàng Hiểu Đông cùng Lý Thắng ép người quá đáng. - Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, liền dừng ở đây thôi. Đường Quốc Sơn lảng tránh sang chuyện khác: - Lão gia nhà cậu có khỏe không? - Đừng nhắc tới ông ta trước mặt tôi. Nghe được hai chữ lão gia, sắc mặt của Trần Phàm liền biến đổi, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng. Đường Quốc Sơn xấu hổ mỉm cười, không dám nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thờ dài không thôi...