Cuối cùng Long Nữ vẫn nhịn xuống không đem suy nghĩ điên cuồng trong đầu nói ra. Mà dùng ngữ khí lo lắng hỏi: - Qua chuyện lần này anh đã làm cho thế cục sáng hơn, nhưng tình huống vẫn không thể lạc quan hơn bao nhiêu. Bây giờ anh tính toán làm như thế nào? - Ở trong phạm vi quy tắc cho phép, tôi sẽ vẫn chơi tiếp cùng bọn hắn. Trần Phàm nhàn nhạt nói, cũng không vạch ra kế hoạch cụ thể. Vừa nghe Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng lựa chọn trầm mặc. - Long Nữ... Thấy Long Nữ trầm mặc, Trần Phàm giống như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, trầm ngâm nói: - Tôi hiểu, cô vẫn còn nhiều lời muốn nói với tôi, nhưng không biết phải nói như thế nào. Kì thật, lúc trước tôi cùng uống rượu với Từ đại ca, đều đem mọi chuyện nói ra rõ ràng hết rồi. Nghe vậy, trong lòng Long Nữ không khỏi nhảy lên thon thót! - Yên tâm. Long Nha ngay cả chết cũng sẽ không đem họng súng nhắm về phía các huynh đệ. Trần Phàm ngắm nhìn sao trời, chậm rãi nói. Long Nữ biến sắc: - Tôi cũng vậy! Nghe Long Nữ nói như thế, Trần Phàm khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng phức tạp, hắn không khỏi nhớ đến lời thề son sắt năm xưa đã đáp ứng Lưu Mãnh. Tình cảm giữa thầy và trò, dường như là một cái nợ luân hồi từ kiếp trước. - Sư phụ hãy tha thứ cho tôi, bởi vì giấc mộng tín ngưỡng, bởi vì đã từng phát thệ. Cho nên tôi sẽ luôn luôn theo đuổi hình bóng của anh, hoàn thành giấc mộng của mình. Bỗng dưng ngữ khí của Long Nữ trở nên phức tạp nói: - Tôi không thể ly khai Long Nha, bám theo sau lưng anh giống như trước kia. Nhưng... tất cả mọi chuyện nằm trong phạm vi năng lực của tôi. Tôi sẽ không từ chối! - Nha đầu ngốc, đang bình yên thế này, nói những chuyện đó ra làm gì? Trần Phàm mỉm cười phản ứng, nhưng trong lòng hiểu rõ, sau khi chuyện lần này chấm dứt, chỉ sợ ngày sau muốn Long Nữ cung cấp tin tức tình báo cho mình, cũng là một việc phi thường khó khăn. Vì thế, hắn lại bổ sung nói: - Sau này không cần lãng phí tinh lực, điều tra tin tức tình báo cho tôi nữa. Tôi sẽ thông qua con đường khác để tìm hiểu thông tin. - Sư phụ... Long Nữ diễn cảm lo lắng. - Được rồi, quyết định như thế đi, cô hãy quay về thôi, phỏng chừng Từ đại ca đang chờ cô đó. Trần Phàm khoát tay nói: - Tôi cần phải đi hoàn thành một chuyện nữa. Nói dứt lời. Trần Phàm cũng không chờ Long Nữ kịp trả lời, nhanh chân xoay người rời đi. Hắn hiểu rõ, lấy phần tình nghĩa của Long Nữ đối với hắn, nàng quả quyết sẽ không đáp ứng! Nhưng Trần Phàm hiểu rõ ràng, quãng đường trong tương lai của mình sẽ dấn thân vào những ngày tăm tối, luật chơi không theo bất luận quy tắc nào cả. Nếu như vẫn còn liên lạc với Long Nữ, vậy thì đối với nàng mà nói, đều không phải là chuyện tình gì tốt. Nguồn: AIGiaitri. com Đưa mắt nhìn Trần Phàm rời đi, Long Nữ hai tay nắm chặt vào thành song quyền, trong lòng dường như đã làm ra quyết định rồi... Cùng lúc này, Hoàng Chí Văn đang ngồi trong chiếc xe Audi dán biển Thành ủy, cả người mệt mỏi dựa vào trên ghế, hai mắt ảm đạm vô quang, nhìn giống như một khối từ thi bình thường. Thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy bộ dáng chán nản của Hoàng Chí Văn, gã tài xế trong lòng phi thường rõ ràng. Hoàng Chí Văn một mực ân nhẫn, thực vất vả mới nắm bắt được thời cơ nhe răng nanh ra với Trần Phàm, cố gắng đem Trần Phàm nuốt chửng, nhưng thật không ngờ thời khắc mấu chốt thì đã thảm bại. Chuyện này đối với Hoàng Chí Văn đúng là một đả kích trí mạng. Đồng dạng, ngày sau phải ứng phó với sự phản công của Trần Phàm như thế nào, cũng là vấn đề làm cho Hoàng Chí Văn đau đầu không thôi. Sau khi quay về nhà. Hoàng Chí Văn hút mấy điếu thuốc, dùng chất nicotin gây mê và uống thêm mấy chén rượu, thì diễn cảm mới khôi phục bình thường. Sau đó bấm số điện thoại của Yến Thanh Đế. Rất nhanh đã chuyển liên lạc, dường như ở đầu dây bên kia Yến Thanh Đế chờ cú điện thoại này đã lâu: - Hoàng Chí Văn, cú điện thoại này của ông có vẻ như hơi muộn. - Thật xin lỗi. Yến thiếu gia... tôi... Khóe mắt Hoàng Chí Văn khẽ nhảy lên, cố gắng giải thích nói. Nhưng không chờ hắn kịp giải thích, Yến Thanh Đế đã chen ngang nói: - Không cần giải thích, tôi hiểu vốn dĩ ông muốn bức tử Trần Phàm. Nhưng hôm nay Trần Phàm không chết, cho nên ông lo sợ hắn sẽ trả thù ông... - Yến thiếu... Hoàng Chí Văn lo lắng khẩn trương. - Ông đừng yêu cầu tôi chuyện gì. Nói thật lòng, nếu hắn muốn báo thù ông, thì không ai có thể đứng ra cứu nổi! Dường như đã nhìn thấu tâm tư của Hoàng Chí Văn, nên Yến Thanh Đế cũng thẳng thắn nói. Hoàng Chí Văn cả người run lên! - Bất quá ông không cần lo lắng quá mức... Yến Thanh Đế khẽ mỉm cười nói: - Thông qua chuyện này tôi có thể kết luận. Hắn đều không phải xung động đi giết Tiết Cường. Cho nên, hắn sẽ không tiến hành báo thù ông đâu - Hả? Vừa nghe Yến Thanh Đế kết luận, trong lòng Hoàng Chí Văn nhảy dựng lên. - Bởi vì ông còn chưa đủ tư cách để cho hắn trả giá! Yến Thanh Đế thẳng thắn nói ra nguyên nhân. Ông còn chưa đủ tư cách! Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay, Hoàng Chí Văn nghe được câu nói này. Nhưng lúc này đây hắn không cảm thấy tức giận hay ủy khuất chút nào, tương phản còn hưng phấn nói: - Nghe Yến thiếu gia nói chuyện, quả thật là còn hơn mười năm đọc sách. - Không cần phải như vậy, thái độ làm người của ông như thế nào, ông so với tôi đều rõ ràng hơn. Đầu máy bên kia. Yến Thanh Đế nhẹ nhàng lắc cổ: - Ông không đủ tư cách làm cho Trần Phàm vận dụng thủ đoạn. Đồng dạng, mất đi ánh hào quang Trần gia trên đầu, Trần Phàm cũng không đủ tư cách để chúng ta vận dụng thủ đoạn đối với hắn, về phần báo thù cho con ông, ông cũng đã thử rồi, xem như đã làm đúng tâm nguyện. Sau này đừng dây dưa thêm nữa, để tâm tư vào những chuyện khác đi. Nói đến đây, thanh âm của Yến Thanh Đế chợt lạnh xuống: - Tôi cho ông bước vào hàng ngũ của Yến gia, là bởi vì muốn dùng ông kiềm chế Trần Phi, mong rằng ông sẽ không làm cho tôi phải thất vọng. - Yến thiếu gia hãy an tâm, tôi nhất định sẽ không cô phụ kì vọng của anh! Hoàng Chí Văn tiểu tâm cẩn thận hồi đáp. Lúc này, Yến Thanh Đế không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp cúp máy. Đối với Hoàng Chí Văn mà nói, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng phơi bày ra răng nanh đả kích Trần Phàm, nhưng Trần Phàm không có mất mạng. Mà Trần Phi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hắn trăm phương ngàn kế bố trí thế cục, nhưng sau khi biết Trần Phàm thoát nạn, vẫn là không cách nào thừa nhận nổi sự thật hiển nhiên này. Sau khi nắm rõ thông tin này, hắn liền bấm số điện thoại của Trần Vĩnh Thụy. - Cha, thật không ngờ, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, cái đồ hỗn trướng kia lại lấy huân chương vinh dự tối cao ra. Sau khi chuyển liên lạc, Trần Phi giống như oán phụ căm phẫn nói: - Con không hiểu, hắn có tư cách gì mà được trao tặng vinh dự này? - Tiểu Phi, thế cục bây giờ đang hỗn loạn, vượt xa tầm dự đoán của chúng ta. Hơn nữa, lão thái gia vừa mới mất xong, Yến gia liền mượn hội nghị trong tháng ba đả kích chúng ta, khiến chúng ta tổn thất không nhỏ. Đầu máy bên kia, Trần Vĩnh Thụy ngữ khí có chút mệt mỏi: - Chuyện tình của Trần Phàm, trước tiên con hãy gác lại. Con trai của Tiết Hồ bị Trần Phàm giết, với tính cách của Tiết Hồ, hắn sẽ không buông tay đâu! Trần Phi trong lòng khẽ động, hắn hiểu Trần Vĩnh Thụy nói rất đúng! Tiết Cường là đứa con trai duy nhất của Tiết Hồ, coi như là người nối dõi duy nhất. Lúc này bị Trần Phàm chém chết. Tiết Hồ với Trần Phàm tuyệt đối là địch nhân sinh tử không chết không ngừng! - Ha ha! Nếu cái đồ hỗn trướng kia còn dám vô pháp vô thiên như trước. Vậy thì hắn nhất định sẽ bị pháp luật thẩm lý! Trần Phi dường như vẫn chưa nhìn ra được chuyện tình mà Trần Vĩnh Thụy muốn nói, vẫn đắc chí thao thao bất tuyệt: - Không còn huân chương tối cao bảo mệnh, thế lực khắp nơi kiềm chế, hắn căn bản sẽ không phải là đối thủ của Tiết Hồ. - Ưm. Trần Vĩnh Thụy căn bản là không muốn nghe nói về chuyện tình của Trần Phàm. Lúc này chỉ tùy tiện "um" một tiếng, sau đó chen ngang dặn dò: - Hiện giờ chuyện con phải làm chính là, đem hết tinh lực dồn vào công việc hành chính. Ngoài ra còn phải đề phòng Hoàng Chí Văn nữa. - Nghe nói hắn là người của Yến gia, phải chăng là Yến gia muốn dùng hắn để kiềm chế chúng ta? Trần Phi cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu ý tứ của Trần Vĩnh Thụy. Trần Vĩnh Thụy ngữ khí bắt đầu trở nên ngưng trọng: - Tiểu Phi, có điều này con không biết, sau khi lão thái gia chết. Yến gia vẫn không cam lòng, rất có khả năng sẽ hướng mũi dùi về phía chúng ta! - Cái gì? Yến gia muốn hướng cha xuống tay ư? Trần Phi giật mình cả kinh: - Cha, hay là Yến gia muốn gây khó dễ, khi ngài thăng chức sao? - Ưm. Trần Vĩnh Thụy không chút giấu giếm nói: - Tuy rằng Yến gia không phái người cạnh tranh với ta, nhưng lại ủng hộ đối thủ đang cạnh tranh cùng ta, cố gắng thuận nước đẩy thuyền đả kích Trần gia, tình thế lúc này đang không lạc quan lắm. Nghe Trần Vĩnh Thụy nói như thế, trong lòng Trần Phi cũng bộp chộp. Cho đến hôm nay, từ ngày lão thái gia mất, hắn đều lạc quan hơn là bi thống. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng thuyền đang cập bến, tai họa lại đổ xuống đầu của cha mình. - Cha, vậy chúng ta phải làm sao đây? Trần Phi lo lắng hỏi. - Chuyện của ta không cần con quan tâm. Con hãy làm tốt chuyện của con đi. Trần Vĩnh Thụy nói xong, cũng không nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp cúp máy. Trong ống nghe truyền ra thanh âm "đô đô", sắc mặt của Trần Phi liền có vẻ khó coi. Nhắm mắt vào, hít sâu một hơi, Trần Phi điều chỉnh cảm xúc, sau đó bấm một số điện thoại khác. Rất nhanh đã chuyển liên lạc, trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm êm ru: - Trần thiếu, đêm nay thật có nhã hứng! - Không cần nhiều lời vô nghĩa, một lúc nữa tôi muốn cô sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi. Trần Phi dùng một loại ngữ khí ra lệnh không thể nghi ngờ. - Thực xin lỗi, Trần thiếu, tôi không thể qua đó ngay được. Đầu máy bên kia, ngữ khí nhu mì hương diễm uyển chuyển từ chối. Có lẽ không ngờ nữ nhân này sẽ cự tuyệt mình thẳng thắn như vậy. Đầu tiên Trần Phi thoáng ngẩn ra, theo sau căm tức nói: - Như thế nào? Nạp Lan Hương Hương, hay là ngay cả tôi cũng không đủ tư cách mời cô đến đây ư? - Không phải chuyện đó... Đầu máy bên kia, trong ngữ khí của Nạp Lan Hương Hương tràn ngập hận ý: - Trước kia, tôi bằng bất cứ giá nào đi tìm chỗ dựa vững chắc là vì muốn đối phó với một người. Nhưng hiện giờ tôi thấy đã không còn cần thiết nữa rồi! Dứt lời. Nạp Lan Hương Hương trực tiếp cúp máy. Theo sau, nàng bước đến bên cửa sổ, trên khuôn mặt hại nước hại dân toát ra biểu tình bi thương. Nàng dùng thanh âm chỉ mình mới nghe thấy được, khẽ lẩm bẩm nói: - Chị, hắn sắp xuống địa ngục bồi táng chị rồi, um, rất nhanh thôi...