- Trần... Trần Phàm, cứu tôi! Bên trong một tiệm thịt nướng nội thành Đông Hải, Trần Phàm một tay cầm di động, nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm tiếng rống của Chu Văn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đọng lại, đồng tử bỗng nhiên phóng tới lớn nhất. Mơ hồ nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng kêu cứu, nhìn biểu tình vẻ mặt quỷ dị của Trần Phàm, Sở Qua, Tiêu Phong, Ngu Huyền ba người đều buông ly rượu trong tay xuống. - Chu Văn, cậu ở đâu? Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm khẩn cấp hỏi. - Nhà... - Tiểu tạp chủng, nếu ngươi còn không buông tay, lão tử làm thịt ngươi! - Đô... đô... Một trận hỗn loạn đi qua, bên trong điện thoại truyền ra tiếng vang đô đô. Bên tai vang lên thanh âm, gương mặt Trần Phàm trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm. - Bá! Hắn trực tiếp bật dậy. - Sư phụ, làm sao vậy? Một bên Sở Qua nhận thấy được sát ý khủng bố tràn ngập trên người Trần Phàm, ngây ra, theo bản năng hỏi: - Vừa rồi hình như là thanh âm của Văn tử ca. - Chu Văn đã xảy ra chuyện, đi! Trần Phàm không nói nhàm, dẫn đầu đi r axe BMW X6 của Tiêu Phong. Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, sắc mặt ba người Tiêu Phong liền biến đổi! Theo sau ba người không nói thêm lời nào, đi theo Trần Phàm ra ngoài, mà Sở Qua thì càng dứt khoát, cũng không chạy về chiếc xe Maserati của mình. Mười giây sau, chiếc BMW X6 do Trần Phàm điều khiển, giống như một con tuấn mã đỏ rực vọt ra ngoài đường, chạy nhanh về hướng nhà Chu Văn. Cùng lúc đó trong ngõ hẻm nhà Chu Văn. Chu Văn bị mấy tên đại hán quyền đấm cước đá một lúc, cả người giống như tan rã, nằm trên mặt đất run rẩy không dứt. - Khang ca, di động của anh. Một gã đại hán đưa di động cho Khang Lâm. Khang Lâm tiếp nhận di động, nhìn thoáng qua Chu Văn đang nằm rũ rượi trên mặt đất như con chó chết, trong đầu hồi tưởng lại lời nói phía trước, nghĩ nghĩ, vài bước đi tới bên người Chu Văn, ngồi xổm người xuống cười lạnh nói: - Không cần hi vọng có người có thể giúp ngươi, ta cho ngươi biết, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử tới đây cũng không giúp được các ngươi! Hiển nhiên theo Khang Lâm xem ra, nếu Chu Văn thật sự có chỗ dựa vững chắc ngưu bài, sẽ không đến nỗi ở khu nhà đổ nát nhất trong Đông Hải, đồng dạng Chu Văn cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới tìm ra chỗ dựa vững chắc. Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Khang Lâm khăng khăng cho rằng người mà Chu Văn gọi điện tới, đối với hắn không tạo được bất cứ uy hiếp gì. - Hô! Hô! Bị Khang Lâm nắm tóc, gương mặt Chu Văn toàn là máu, hơi thở cũng có vẻ có chút dồn dập. Nhưng Khang Lâm lại có thể nhìn thấy, giờ khắc này Chu Văn đang cười! Không sai... Ngay khi lúc này bị đánh không thể đứng lên nổi, cả người vô cùng đau đớn nhưng một khắc này Chu Văn đích xác đang cười. Khóe miệng của hắn gian nan hiện lên một dáng tươi cười, nụ cười kia giống như đang nói với Khang Lâm: ngươi xong rồi. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng tươi cười nhợt nhạt trên khóe miệng Chu Văn, trong lòng Khang Lâm thật không thoải mái, đang muốn nắm đầu Chu Văn đập xuống mặt đất, lại nghe điện thoại trong tay vang lên. Mang theo vài phần nghi hoặc, Khang Lâm buông tóc Chu Văn ra, mở điện thoại, rõ ràng thấy một dãy số xa lạ. Nghĩ nghĩ. Khang Lâm trực tiếp chuyển máy: - Uy. - Ngươi tốt nhất phải khẩn cầu Thượng Đế bảo đảm cho Chu Văn không có việc gì, nếu không ngươi sẽ hối hận chính mình đã đi vào thế giới này, ta cam đoan! Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm dùng một tay lái xe, tốc độ cao tới 220km/h, nhưng không hề ảnh hưởng việc hắn gọi điện thoại. Ngạc nhiên nghe được lời nói đằng đằng sát khí của Trần Phàm, thân hình Khang Lâm không khỏi khẽ run rẩy, toàn thân đột nhiên thấy rét lạnh, sau đó hít vào một hơi, âm trầm nói: - Ngươi cho là lão tử bị dọa lớn sao? - Nhớ kỹ lời nói của ta. Trần Phàm cũng không nhiều lời nói nhàm với Khang Lâm, dứt lời trực tiếp cúp điện thoại, đạp ga tới mức cao nhất, chiếc xe lại gia tốc, giống như một con gió lốc màu đỏ phóng như bay trên đường. - Mẹ nó, lão tử chờ ngươi, ngươi... - Đô... đô... Khang Lâm hổn hển mắng, mắng được một nửa đã phát hiện đối phương cúp điện thoại, tức giận đến cả người run rẩy. - Đều chuẩn bị xong cho ta chưa, mẹ nó, lại có người đùa giỡn ngưu bức đùa lên tới trên đầu lão tử, lão tử cần cho hắn biết hai chữ hối hận viết như thế nào! Khang Lâm âm trầm mắng to một câu. Nghe được Khang Lâm vừa nói như thế, đám đại hán bên cạnh hắn đều hiện vẻ mặt tươi cười khinh thường, chỉ nghe bọn hắn không hẹn mà cùng nói: - Khang ca yên tâm, tên ngu ngốc kia nếu dám tới, chúng ta để cho hắn tiến vào được, nhưng phải nằm ra ngoài! Bọn hắn biết rõ bối cảnh của Khang Lâm, đối với khiêu chiến sắp đến không có một chút áp lực. Theo bọn hắn xem ra, ở tây khu này, người dám tìm Khang Lâm kiếm xui xẻo thật không nhiều lắm! Dù đám đại hán biết thân phận Khang Lâm, đối với cuộc khiêu chiến sắp tới không chút áp lực, nhưng vẫn dựa theo lời hắn, cầm gậy, đồng thời Chu Văn lại bị ném tới bên người cha mẹ. So sánh với Chu Văn mà nói, thương thế cha Chu Văn nặng hơn một chút, nhất là trên đầu trúng một gậy, bị đánh vỡ đầu, cả người đều có vẻ hốt hoảng. Mà mẹ Chu Văn bị đánh một gậy vào bả vai, có dấu hiệu bị sai khớp, về phần bà nội Chu Văn sau khi bị đánh ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại. Thời gian trôi qua như nước chảy, việc phá nhà vẫn còn tiếp tục, sân viện nhà Chu Văn một mảnh hỗn độn. Mười mấy phút sau, nơi đầu ngõ đột nhiên truyền đến thanh âm ma xát của lốp xe cùng mặt đất, thanh âm vừa truyền tới, lập tức hấp dẫn lực chú ý của đám người Khang Lâm. Trong ánh nhìn chăm chú của bọn hắn, một chiếc BMW X6 màu đỏ, dừng ngay đầu ngõ, theo sau chỉ nghe ầm vang một tiếng, chiếc BMW X6 mạnh mẽ khởi động, mã lực mười phần hướng đám người Khang Lâm vọt tới. Thấy một màn như vậy, trong lòng Khang Lâm hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi! Nhìn thấy chiếc BMW X6 vọt tới, Khang Lâm ném tàn thuốc trong tay xuống giẫm tắt, lạnh lùng nói: - Người đến, đều canh chừng cho ta. Ta mở miệng, các ngươi cứ đánh, hung hăng đánh, chỉ cần đừng làm tai nạn chết người là tốt rồi. - Khang ca yên tâm, chúng ta biết nên làm sao. Những người bên cạnh Khang Lâm đều là những tay đấm có kinh nghiệm phong phú, theo bọn hắn xem ra, lấy bối cảnh của Khang Lâm, đánh cho tàn phế một phú nhị đại lái BMW X6 chẳng có gì khó khăn, nhưng nếu đánh chết ít nhiều cũng có chút phiền toái. Giống như chỉ trong nháy mắt, lại giống như qua một thế kỷ, trong sự chờ đợi của đám người Khang Lâm. Trần Phàm dừng phắt chiếc BMW X6 ngay cách đám người hắn chỉ có năm thước. Hoa lạp! Khi xe dừng lại, Ngu Huyền biết được Chu Văn xảy ra sự cố, dẫn trước mở cửa xe, trực tiếp nhảy xuống thần tình tức giận quát: - Con mẹ các ngươi, là các ngươi đánh huynh đệ của ta? - Hắc tinh tinh, các gia gia chờ ngươi đã lâu rồi, không phải các gia gia đánh, còn có ai? Một gã đại hán không chút kiêng nể cười nói. - Ha ha! Tên đại hán cười, những tên khác cũng cười theo, theo bọn hắn xem ra, BMW nhiều nhất có thể ngồi được bốn năm người, mà bên bọn hắn có tới mười lăm mười sáu người, thực lực đối lập rất khác xa nhau. Ngu Huyền vốn có tính tình nóng nảy, trong lòng thập phần lo lắng cho Chu Văn, lúc này nghe thần tình khinh thường châm chọc của thủ hạ Khang Lâm, lập tức nổi giận. - To con, vừa rồi người trong điện thoại đùa giỡn ngưu bức với ta là ai? Nhìn thấy Ngu Huyền muốn động thủ, Khang Lâm cười lạnh nói: - Nếu hắn nguyện ý khấu đầu ba cái nhận sai với ta, hôm nay việc này coi như xong, nếu không cả đám các ngươi đều phải nằm đi ra ngoài! - Mẹ mày, mày là cái thứ gì, khẩu khí còn lớn như vậy? Ngay khi Khang Lâm vừa nói xong, Sở Qua đi theo Trần Phàm tới bên người Ngu Huyền, nghe được lời nói của Khang Lâm, gương mặt trở nên âm trầm. - Chu Văn đâu? Trần Phàm giữ chặt tay Sở Qua, lạnh giọng hỏi đám người Khang Lâm. - Đem người mang lại đây. Khang Lâm tựa hồ cũng không để ý tới vẻ tức giận của bốn người Trần Phàm, mà tùy ý phất phất tay. Lập tức có một gã đại hán giống như xách gà con, đem Chu Văn đẫm máu đầy người xách tới phía trước. Nguồn: AIGiaitri. com Khác với lúc lấy hết dũng khí, cắn chặt răng đoạt lấy di động, lúc này Chu Văn bởi vì đố máu nhiều, đầu có chút choáng váng, hơn nữa cũng không thích ứng năng lượng ánh sáng của đèn pin, mắt vẫn khép hờ. - Trần... Trần Phàm. Chu Văn cố hết sức mở to mất, trong hoảng hốt thấy được ba người Trần Phàm phía trước, nhẹ giọng kêu gọi. - Quỳ xuống, hoặc là nằm ra ngoài, hai chọn một! Khang Lâm biểu lộ tư thế nắm mọi việc trong tay. - Sưu! Lời của hắn vừa hạ xuống, một thân ảnh lập tức xuất hiện ngay trước người tên đại hán đang nắm Chu Văn. - Bá! Dưới ánh đèn, gương mặt Trần Phàm thật âm trầm, tay phải làm theo hình con dao chém ra, trực tiếp chém trúng cổ tay tên đại hán. - Răng rắc! Thanh âm xương gãy trong nháy mắt vang lên, tên đại hán đau đớn gào lên một tiếng buông Chu Văn. Trần Phàm thuận thế tiếp được Chu Văn, chân trái chịu lực, thân mình xoay tròn chín mươi độ, chân phải nhanh như gió lốc đá ra. Một cú đá xoáy! - Phanh! Một cước đá thẳng vào mặt tên đại hán, tên đại hán bị đánh bay ra ngoài, liên tục đụng ngã hơn vài người. Xoạch! Chứng kiến Trần Phàm vừa ra tay, bên phía đám người Khang Lâm tất cả trợn tròn mắt. - Một người cũng không buông tha! Trần Phàm ngồi xổm người xuống, kiểm tra thương thế cho Chu Văn, thanh âm khàn khàn mở miệng, giọng nói băng sương như ma âm đến từ cửu u vực sâu. - Ta đánh chết bà mụ nội ngươi! Sớm đang chờ đợi Trần Phàm mở miệng, Ngu Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một đầu sư tử cuồng nộ, ngay tại chỗ đạp mạnh, cả người hóa thành một đạo cuồng phong lướt tới đám người Khang Lâm. - Sưu! Sở Qua cũng không cam chịu yếu thế, theo sát phía sau Ngu Huyền, tốc độ cực nhanh. Mắt thấy Ngu Huyền cùng Sở Qua vọt tới, Mã Lục thân là bảo tiêu của Khang Lâm, gương mặt ngưng trọng tiến lên trước một bước, hướng Ngu Huyền nghênh tới. - Cút! Ngu Huyền đang phóng chạy như điên lại nổi giận gầm lên một tiếng, cả người nương theo lực lượng chạy lấy đà, bay lên trời, giống như đại bàng giương cánh, hai tay chém ra, chụp vào Mã Lục! - Phanh! Trong dáng vẻ giật mình của đám người Khang Lâm, Ngu Huyền bay lên không một phát bắt được cổ Mã Lục, đầu gối không chút lưu tình đá thẳng lên miệng hắn. - Răng rắc! Ngay sau đó, thanh âm xương gãy nổ vang như sấm mùa xuân. Mã Lục đau đớn, gương mặt trong nháy mắt tái nhợt, trong cổ họng trào ra ngụm máu tươi. Không trung, thân thể Ngu Huyền rơi xuống, nương theo lực rơi không đợi Mã Lục làm ra phản ứng, cùi chỏ bỗng nhiên đánh tới trước mặt Mã Lục! - Răng rắc! Thanh âm xương gãy lại vang lên, xương mũi Mã Lục trong nháy mắt lại bị nện gãy, mặt sụt vào, máu tươi nóng bỏng giống như dòng suối phun vài ra! - Ba! Ngu Huyền rơi xuống đất, giống như chiến thần đứng ngay trước mặt đám người Khang Lâm, nhếch răng, tùy tay quăng ra, giống như ném rác rưởi ném Mã Lục đã hôn mê sang một bên. - Tê... Chứng kiến thân thủ khủng bố của Ngu Huyền, ngay cả Khang Lâm, toàn bộ đám người đều hít vào một hơi. Cùng lúc đó, Sở Qua theo sát phía sau Ngu Huyền lại giống như quỷ mị xuất hiện ngay trước người Khang Lâm, tay phải theo hình trảo chém ra, giống như lấy đồ trong túi, một phát chụp lấy cổ Khang Lâm, dùng sức kéo một cái, trực tiếp kéo Khang Lâm tới trước người. - Đánh Văn tử ca, còn muốn Trần ca quỳ xuống, ta xem ngươi thật sự chán sống! Dưới ánh đèn, thân thể cường tráng cùng khuôn mặt khí phách của Sở Qua trở nên có chút dữ tợn, trong con ngươi dần hiện ra sát khí dày đặc!