Học thêm. Hai chữ này phần lớn chính là ác mộng của học sinh trung học. So sánh với một ít thành thị sâu trong nội địa mà nói, các trường trung học có rất nhiều trường tại Đông Hải cũng không có việc học thêm này, sau khi tan học buổi chiều, học sinh liền có thể về nhà, chỉ có học sinh nào ở lại trong ký túc xá mới có thể đến lớp học thêm vào buổi tối. Tục ngữ nói rất đúng, không có roi vọt, sẽ không có học vấn. Phần lớn thời gian, thành tích học tập của học sinh là do thầy cô giáo bức bách mà có. Theo ý nào đó mà nói, các trường trung học lớn tại Đông Hải đều muốn cho học sinh học thêm, nhưng học sinh lại đi tố cáo với Bộ Giáo Dục rất mạnh mẽ, trường học chỉ đành bỏ qua. Trường trung học Tử Kim Sơn là ngoại lệ duy nhất. Trường trung học này được nổi danh là trung học tư nhân ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường Giang cũng rất có danh, từ thứ hai đến thứ sáu đều có giờ học thêm, toàn bộ học sinh nhất định phải tham gia, nếu không sẽ bị xử lý như là trốn học. Mặc dù các học sinh rất bất mãn đối với cách sắp xếp như vậy, bất quá cũng không có biện pháp, dù sao bản thân trường trung học Tử Kim Sơn cũng rất ngưu bài, lại thêm hiệu trưởng cường thế, ngươi không đến học thêm cũng được, ôm sách vở về nhà luôn đi, trường học vốn không thiếu học sinh... Khoảng chín giờ mười phút tối, Trần Phàm lái chiếc cc đi tới trường trung học Tử Kim Sơn. Trước đó, sau khi Đường Quốc Sơn giáo huấn vợ chồng Trương Sinh Quang, Trần Phàm chào từ biệt Trương Thiên Thiên, liền trực tiếp rời đi. Bởi vì hắn biết nếu mình còn lưu lại, sẽ chỉ làm Trương Thiên Thiên càng khó xử. Hơn nữa, dựa theo lời ước định của Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, đêm nay hắn nhất định phải thuyết phục Sở Qua ngày mai cùng đi tế bái Sở Vấn Thiên. Nguyên bản Trần Phàm dự tính đến biệt thự tìm Sở Qua, ở Đông Hải Sở Qua cũng có biệt thự của mình, ngoại trừ có việc, hắn rất ít đến biệt thự tại quận Golf. Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc lại nói với Trần Phàm, hai ngày nay Sở Qua không về biệt thự, mỗi ngày sau khi tan học đều trực tiếp trở về ký túc xá trong trường. - Anh muốn làm gì? Hiện tại là thời gian học thêm, người ngoài cấm vào! Khi Trần Phàm định đi vào trường trung học Tử Kim Sơn, một bảo an mặc chế phục liền ngăn cản hắn. Trần Phàm hơi suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: - Tôi tới tìm em gái cùng đứa em trai, có chuyện quan trọng thông báo cho họ. - Em trai em gái? Bảo an ngẩn ra: - Em trai em gái của anh là ai? - Sở Qua cùng Điền Thảo. Trần Phàm đáp. Vừa nghe hai tên này, bảo an chợt trợn tròn mắt, sau đó đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới: - Tôi nói anh bạn, lừa dối người cũng không phải lừa dối kiểu như anh. Điền Thảo cùng Sở Qua là hai thân phận khác nhau, một là ăn chơi trác táng, một chỉ là xuất thân bình thường, anh nói bọn họ là em trai em gái của anh, không phải là nói bậy sao? Hiển nhiên đối với hai cái tên nổi danh như Sở Qua cùng Điền Thảo trong trường, bảo an rất rõ ràng. - Có nhận thức. Nghe được lời của bảo an, Trần Phàm dở khóc dở cười. Quen biết? Lông mày bảo an nhíu lại, chợt nhớ trong khoảng thời gian gần đây, Sở Qua biến thành thiên sứ hộ hoa cho Điền Thảo trong trường học, vì thế Điền Thảo cơ hồ không hề bị đám ăn chơi trác táng gây rối. Hay là tiểu ma vương không ai bì nổi kia chịu đàm nhiệm chức hộ hoa sứ giả, là bởi vì người trước mắt này? Trong lòng hiện lên ý nghĩ kia, bảo an lại lần nữa đánh giá Trần Phàm, do dự một chút, nói: - Anh vào đi thôi. Nhưng còn hai mươi phút nữa mới tan học, anh ở dưới lầu chờ họ là được rồi, tòa lầu năm thứ hai ở phía đông. - Cảm ơn. Trần Phàm gật đầu đi vào vườn trường. Vườn trường ban đêm không có tiếng đọc sách lanh lành, cũng không có thanh âm huyên náo, yên tĩnh lạ lùng, trong sân trường không nhìn thấy thân ảnh học sinh, có thể nhìn thấy chỉ là nhân viên khoa bảo vệ đang đi tuần tra. Dọc theo đường đi, Trần Phàm bị ngăn cản hai lần, sau khi giải thích rõ ràng mới được cho đi. Đi tới tòa lầu, Trần Phàm nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa mới tan học. Trong phòng học lớp 11, Điền Thảo đem đáp án đề mục viết nhanh ra, lại nhìn thời gian, phát hiện còn năm phút nữa hết giờ. Phát hiện này làm khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười hài lòng. Từ sau khi học kỳ bất đầụ, nàng liền chế định ra kế hoạch học thêm, mỗi ngày học thêm hai giờ, nửa giờ dùng để ôn tập lịch dạy học hôm nay, nửa giờ dùng đê ôn tập lịch học ngày mai, lại dùng một giờ làm bài tập cho lịch dạy học ngày mai. Hiện giờ nàng đã tạo thành thói quen, dùng cách nói của thầy cô giáo, Điền Thảo vĩnh viễn luôn đi trước người khác. Trên bục giảng, thầy giáo luôn nhìn chăm chú vào Điền Thảo, nhìn thấy Điền Thảo đã làm xong bài tập, vui mừng nở nụ cười, sau đó nhìn qua Sở Qua luôn có thành tích theo sát Điền Thảo, đôi mày chợt nhíu lại. Sở Qua cũng không làm bài tập hoặc đọc sách như những học sinh khác, mà đang nhìn bàn học ngẩn người. Một lần ngây ngốc đã là cả đêm. Phát hiện này đã kéo dài suốt một tuần. Hơn nữa Sở Qua ngoại trừ ngẩn người trong giờ học thêm, khi đi học ban ngày cũng là như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL Vì chuyện này, các thầy cô giáo thật không hiểu được hành động dị thường của Sở Qua, sau đó mới biết được, bởi vì ngày giỗ của Sở Vấn Thiên sắp đến, nên Sở Qua mới trở thành như thế. Vì thế các thầy cô cũng không tiện mở miệng khuyên bảo, càng không giáo huấn Sở Qua, mà chỉ chờ cho chính Sở Qua tự hồi phục lại. Về phần Sở Qua không theo kịp bài học, bọn họ cũng tuyệt không lo lắng, hai năm qua, từng thời khắc Sở Qua đều theo sát bước chân Điền Thảo, thiên tư thông minh, hoàn toàn có thể thông qua phương thức tự học để bù đắp trở về! - Đinh linh linh... Lúc chín giờ năm mươi phút, chuông tan học đúng giờ vang lên. - Ngao... Tiếng chuông vang lên, trong một phòng học phía tây truyền ra tiếng gào hưng phấn. Lớp học kia hoàn toàn do đám ăn chơi trác táng tạo thành, hơn nữa còn là đám ăn chơi trác táng thuộc loại không cầu phát triển, vì thế học thêm đối với bọn hắn chỉ là một sự giày vò, mỗi thời gian chuông tan học vang lên, đối với bọn hắn mà nói so với tiếng rên rỉ của nữ nhân còn êm tai hơn. Lớp 11 hoàn toàn ngược lại với lớp học kia. Làm lớp học tốt nhất của năm học thứ hai, học sinh trong lớp sau khi nghe được chuông tan học, cũng không xuất hiện sự xôn xao, ngược lại cơ hồ hai phần ba học sinh đều không thay đổi vị trí, tiếp tục xem sách học tập. Điền Thảo thuộc một phần ba thành viên còn lại. Đối với nàng mà nói, nhiệm vụ học tập ngày hôm nay cũng đã hoàn thành, thời gian kế tiếp nàng cần phải quay trở về ký túc xá, tiếp tục xem một ít sách kinh tế. Bỏ sách giáo khoa vào bàn học, Điền Thảo cầm lấy một quyển "Vi mô kinh tế học", đứng dậy rời khỏi phòng học. Cũng giống như quyển "kinh tế học" trước kia, quyền sách "vi mô kinh tế học" này được xung là tài liệu giảng dạy vi mô trung cấp cũng là sách lậu, hơn nữa bên trên cũng đã vẽ rất nhiều đánh dấu tròn. Quyển sách này được rất nhiều sinh viên thuộc NBA tại Mỹ chọn dùng, nội dung vừa phải, chủ đề phổ biến, đều là yếu điểm về lý luận, không đế cập đến nội dung nào khác, trong đó chỉ tập trung ở một bộ phận định giá. Hình vẽ rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, cách dùng thật đơn giản, có hàm số nhung không đề cập vi phân, chỉ dùng giá trị hơn kém. Trên thực tế, người có tuổi tác cùng học thức như Điền Thảo muốn xem quyển sách này cũng thật khó khăn lý giải được. Lần thứ nhất Điền Thảo xem cũng không hiểu nổi, lần thứ hai nàng vừa tra tư liệu vừa tự học, rốt cục cũng đã thoáng hiểu một ít về quyển sách này. Trước mắt. đã là lần thứ tư nàng đọc quyển sách này. Mà trong kế hoạch của nàng, nàng tổng cộng phải đọc năm lần, không cầu đọc tốt hơn, chỉ cầu có thể hiểu được! Mắt thấy Điền Thảo ôm "vi mô kinh tế học" rời đi, trong phòng học, một ít học sinh cảm thấy áp lực học tập quá lớn đều lộ ra biếu tình hâm mộ. Mà Sở Qua tựa hồ còn ngây người chưa tỉnh lại, vẫn ngồi ngẩn người không nhúc nhích. Học sinh bên cạnh mặc dù thật hiếu kỳ vì sao Sở Qua có vẻ như nhận lấy đả kích gì đó, nhưng cũng không dám gọi tỉnh Sở Qua, càng không dám hỏi. Ra phòng học, Điền Thảo một tay ôm sách, bước đi nhẹ nhàng, hướng của thang lầu đi đến. Trong hành lang, các nam sinh nhìn thấy Điền Thảo, đều để ánh mắt dừng lại vài giây đồng hồ. Đối với chuyện này Điền Thảo luôn thờ ơ. Chỉ khi Điền Thảo sắp đi đến ngay cửa thang lầu, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại. Dưới ánh trăng, cặp mắt mê người của nàng trong nháy mắt phóng lớn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bên dưới lầu, tập trung vào thân ảnh quen thuộc kia. Dưới lầu, thân ảnh kia giống như một cây thương đứng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, có vẻ không hòa hợp với vườn trường. Vì sao hắn lại tới? Chứng kiến Trần Phàm, trong lòng Điền Thảo chấn động, trên gương mặt không chút gợn sóng rốt cục lộ ra biểu tình kích động. Nàng cơ hồ theo bản năng chen vào đám người. - Làm phiền, làm ơn cho đi xuống. Giờ khắc này Điền Thảo giống như gặp phải việc gấp gì đó, không những không chút bình tĩnh chạy xuống, mà vừa đi vừa kêu lên, diễn cảm hết sức kích động. Biểu hiện dị thường của Điền Thảo làm học sinh chung quanh cảm thấy hết sức kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc nhưng bọn họ cũng không hẹn đều tránh đường cho Điền Thảo. - Hôm nay tiên tử làm sao vậy? - Ai biết a, cảm giác giống như thay đổi thành một người khác. - Không phải là đại di mụ đã đến, nên phải chạy đi thay băng vệ sinh đi? - Cái gì, tin hay không lão tử đưa ngươi đi bệnh viện? - Nhi đồng này thầm mến tiên tử nên bị tồn thương không chịu nổi, cậu đây là muốn tạo công phẫn a! Khi Điền Thảo còn đang vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, trong hành lang nghị luận sôi nổi. Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng... Rất nhanh. Điền Thảo đi tới dưới lầu, chạy ra khỏi cửa thang lầu. Bởi vì sắc trời đã tối. đèn trong hành lang tòa lầu còn chưa sáng lên, vì thế Trần Phàm phải đưa mắt dừng ở cửa thang lầu, chờ đợi Sở Qua xuất hiện. Vì thế Điền Thảo vừa xuất hiện, hắn liền thấy được. Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của hắn, cô gái kiêu ngạo cứng cỏi kia, giống như một tinh linh đang bay múa, trên mặt thật vui sướng chạy tới trước người hắn. Có lẽ do chưa từng vận động, có lẽ chạy quá nhanh, Điền Thảo thở hổn hển. - Cái gì a, tiên tử khẩn cấp chạy xuống dưới lầu, chính là vì gặp nam nhân kia? - Kháo, đồ chó hoang kia là ai? - Trong trường học không có nhân vật này, bên ngoài đến sao? - Không phải là nam nhân của Điền Thảo chứ? - Là ai không trọng yếu, TMD, trong lòng ta rất không vui, các cậu có vậy không? - Khó chịu gì chứ, theo tôi thấy, sắp có trò hay để nhìn. - Đúng vậy, anh bạn phía trên, đi lớp 11 gọi Sở Qua. - Hắc hắc, tên này lại dám chạy tới trường học gây rối tiên tử, đây không phải là muốn tìm phiền phức từ Sở thiếu sao? - Không phải, lửa giận của Sở thiếu không phải tầm thuờng, tiểu tử này xong rồi... Nhìn thấy Điền Thảo xuống lầu, trực tiếp vọt tới bên cạnh Trần Phàm, học sinh trong hành lang nhất thời xôn xao, không những không tiếp tục xuống lầu, đều đưa mắt nhìn về hướng Điền Thảo cùng Trần Phàm, kinh hô không ngừng. Mà đầu hành lang lầu bốn, một gã học sinh chạy về phía lớp 11, cố gắng thông báo cho Sở Qua. Cùng lúc đó, trước lầu, Điền Thảo hít sâu hai hơi, ổn định cảm xúc một chút, nhìn Trần Phàm nhàn nhạt cười: - Sao anh lại tới đây? - Cái à nha, tiên tử lại nở nụ cười đối với tên kia? Nhìn thấy Điền Thảo luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh bây giờ lại nở nụ cười với Trần Phàm, những học sinh trong hành lang nhất thời kinh ngạc! Ở trong trí nhớ của bọn hắn, Điền Thảo được gọi là tiên tử, ở trong trường học sẽ không cười với bất luận kẻ nào, kể cả Sở Qua! Mà Trần Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn bởi vì hắn có thể nhận thấy được vẻ hưng phấn trong con ngươi của Điền Thảo. - Tôi tới tìm Sở Qua nói một chút chuyện. Trần Phàm cười trả lời, lại hỏi: - Hắn vẫn ở lớp học thêm chứ? - Ân, hắn ở trên đó, sẽ nhanh xuống thôi. Điền Thảo nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút cứng ngắc, hưng phấn trong con ngươi biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự mất mát. Phần mất mát kia, không thể che giấu!