Ở dưới tình hình này, cho dù Trần Phi mạnh mẽ chiếm hữu Trương Thiên Thiên, cũng sẽ không có chút cảm giác chinh phục, ngược lại nguyên nhân bởi vì sự tồn tại của Trần Phàm, hắn sẽ chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục, làm như vậy chỉ có thể chứng minh, hắn kém tên phế vật Trần Phàm kia. Dù sao Trương Thiên Thiên là cam tâm tình nguyện làm tình nhân, làm đồ chơi của Trần Phàm, mà thế nhưng hắn lại phải cưỡng bức, hai việc này, hoàn toàn không thể so sánh. - Hô! Hô! Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, tà niệm trong con ngươi Trần Phi dần dần thối lui. - Đàn bà ngu xuẩn, ngươi cho rằng hắn có thể tự bảo vệ sao? Ta cho ngươi biết, không qua được bao lâu, hắn sẽ tự thân khó bảo toàn. Theo sau, Trần Phi dùng một loại ánh mắt âm trầm tới cực điểm nhìn Trương Thiên Thiên, gằn từng chữ: - Chờ cho đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi khóc, quỳ cầu ta chạm vào ngươi. đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng! Ta sẽ đưa ngươi tới hộp đêm dơ bẩn nhất trong quốc nội! - Vậy sao? Trương Thiên Thiên không cho là đúng. Trần Phi lạnh lùng cười: - Ngươi rất nhanh liền biết hậu quả của việc đắc tội ta... Đôi mày Trương Thiên Thiên nhíu lại, không trả lời. - Ngươi tốt nhất nên thừa dịp trước khi ta thay đổi chủ ý, cút ra khỏi gian ghế lô này. Thấy Trương Thiên Thiên không nói lời nào, cả người Trần Phi run rẩy siết chật nắm tay, gằn từng chữ: - Bằng không đợi khi ta thay đối chủ ý, chờ đợi ngươi sẽ là ác mộng! Làm như nhận thấy được Trần Phi đã động sát cơ, Trương Thiên Thiên không tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, mà là trực tiếp rời khỏi ghế lô. Ngay trong nháy mắt Trương Thiên Thiên đi ra ghế lô, Trần Phi chụp lấy chiếc ghế dựa bên cạnh, đập mạnh xuống bàn thức ăn. - Phanh! Ngay sau đó thanh âm chén dĩa vỡ nát vang lên. Nguyên bản, Chu thư ký dựa theo ý nguyện của Trần Phi đi hiệp đàm với vợ chồng Trương Sinh Quang, kết quả còn chưa hiệp đàm thành công, liền nhìn thấy Trương Thiên Thiên đi ra ghế lô, điều này làm cho hắn cảm thấy được không thích hợp, vì thế liền đi vào ghế lô, vừa lúc nhìn thấy hành động mất lý trí của Trần Phi. Điều này làm sắc mặt hắn đại biến, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất. Từ khi đi theo Trần Phi tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Phi tức giận như thế! Hắn không biết đối với Trần Phi mà nói, việc Trần lão thái gia luôn cưng chiều Trần Phàm là khúc mắc nhiều năm nay khiến cho hắn không thể tiêu trừ! Hôm nay, Trần Phi trước bị Trần Phàm trào phúng, nhục nhã, sau lại bị Trương Thiên Thiên dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn tát vào mặt! ở dưới dạng tình hình này, cái gọi là lòng dạ, cái gọi là tu dưỡng đã sớm bị Trần Phi ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại sự phẫn nộ! - Trần bí thư! Tuy rằng trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng Chu thư ký vẫn mở miệng kêu gọi Trần Phi. Trần Phi dùng ghế tựa đập vỡ chén dĩa trên bàn ăn, kết qủa trên người hắn dính đầy thức ăn, hơn nữa nơi đùi hắn bị tàn thuốc lá đốt một lỗ thũng, nhìn qua giống như mới từ trong ống cống bước ra, làm gì còn được nửa điểm khí thế của một vị bí thư thị ủy? Thấy một màn như vậy, Chu thư ký sợ tới mức đặt mông ngồi xuống mặt đất. Thân làm thư ký, hắn biết rõ có những chuyện của lãnh đạo mình không thể biết, cómột số việc càng không được nhìn thấy! Dưới tình huống bình thường, nếu thư ký nhìn thấy dáng vóc chật vật không chịu nổi của lãnh đạo, phát rồ một màn, như vậy kiếp sống của hắn cũng đã xong. Không có một thượng vị giả nào nguyện ý mỗi ngày nhìn thấy thủ hạ từng thấy cảnh tượng chật vật của mình mỗi ngày đều lắc lư trước mặt mình, điều này chỉ biết gợi lên nỗi đau trong lòng hắn! - Đi ra ngoài nói cho vợ chồng Trương Sinh Quang biết, ân tình của bọn hắn, Trần Phi ta tâm lĩnh! Nghe được Chu thư ký kêu gọi, Trần Phi dần dần lãnh tĩnh trở lại, hắn ném ghế dựa trong tay xuống, lạnh lùng nói. Tuy rằng Chu thư ký sợ tới mức gần chết, nhưng hắn rõ ràng hơn chính là đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn nhất định nắm chặt! - Dạ. Trần bí thư! Không dám có chút lãnh đạm, Chu thư ký bò lên khỏi mặt đất, giống như phát điên chạy ra khói ghế lô. Cuối hành lang, vợ chồng Trương Sinh Quang thấy Trương Thiên Thiên đi ra cửa, trong lòng đã cảm thấy không thích hợp, càng không ngừng hỏi kết quả, Trương Thiên Thiên im lặng không nói chuyện, rơi vào đường cùng hai người đành phải ở lại tại chỗ chờ đợi Trần Phi cùng Chu thư ký đi ra. Ngay trong biểu tình chờ mong của vợ chồng Trương Sinh Quang, Chu thư ký giống như bị người cho đeo nón xanh (cắm sừng), xanh cả mặt lao ra ghế lô, hùng hổ hướng vợ chồng Trương Sinh Quang vọt tới. - Chu thư ký! Dù cảm thấy được biểu tình của Chu thư ký không bình thường, vợ chồng Trương Sinh Quang vẫn trước tiên nghênh đón. - Trương Sinh Quang, Trần bí thư muốn tôi chuyển cáo ông, ân tình ông đưa cho ông ấy, ông ấy ghi khắc trong tâm khảm! Chu thư ký dừng lại trước mặt vợ chồng Trương Sinh Quang chừng một thước, nghiến răng nghiến lợi nói. Ân tình? Nguyên hai chữ vốn có thể làm cho vợ chồng Trương Sinh Quang hưng phấn, hiện tại rơi vào trong lỗ tai hai người lại biến thành khí tức nguy hiểm tràn ngập. Tất cả chuyện này, đều bởi vì diễn cảm lúc này của Chu thư ký, diễn cảm thật sự quá lạnh! Cảm giác của hắn giống như đang hận không thể lập tức tiến đi lên xé hai người bọn họ thành mành nhỏ! - Chu thư ký, đã xảy ra chuyện gì... Thần tình Trương Sinh Quang lo lắng hỏi. Chu thư ký giận quá thành cười: - ông hỏi tôi là chuyện gì xảy ra? Trương Sinh Quang, con mẹ nó ông thật là còn hỏi ra được... Trong cơn khó thở, Chu thư ký trực tiếp phát ra lời nói tục, mà Trương Sinh Quang cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, quay đầu nhìn phía Trương Thiên Thiên: - Nói cho cha biết rốt cục là chuyện gì xảy ra? - Họ Chu, ông xác định muốn tôi nói? Trương Thiên Thiên không nhìn Trương Sinh Quang, mà cười lạnh nhìn Chu thư ký. Nguyên bản Chu thư ký đang bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, chợt nghe được lời của Trương Thiên Thiên, trong lòng không khỏi chấn động, rốt cục chuyện gì xảy ra giữa Trương Thiên Thiên và Trần Phi, hắn cũng khôngphải rất rõ ràng, bất quá hắn có thể khẳng định. Trương Thiên Thiên chọc giận Trần Phi. Nhưng giờ này khắc này, bởi vì hắn nhiệt náo ra động tĩnh quá lớn, ngoại trừ một ít người phục vụ trong hành lang, thậm chí một ít khách nhân các ghế lô cũng nhịn không được đi ra xem náo nhiệt. Dưới tình hình này, nếu Trương Thiên Thiên nói ra lời gì bất lợi cho Trần Phi, hắn liềnxong đời! - Trương Sinh Quang, ông lợi hại, ông giỏi lắm, ông nuôi dưỡng một đứa con gái tốt a! Chu thư ký hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng. Dứt lời. Chu thư ký quay đầu bước đi. Làm như nghe ra vẻ uy hiếp trong giọng nói của Chu thư ký, cả người Trương Sinh Quang chấn động, theo sau tức giận trừng mắt nhìn Trương Thiên Thiên, thuận tay vải ra một cái tát. - Ba... Dưới cơn tức giận, lần này Trương Sinh Quang dùng mười thành khí lực trực tiếp đem một cái tát đánh ngã Trương Thiên Thiên xuống đất. Trúng một cái tát của Trương Sinh Quang, nguyên bản gương mặt đã tái nhợt của Trương Thiên Thiên cũng hiện thêm dấu ngón tay thật rõ ràng, khóe miệng tức thì bị đánh vỡ, máu tươi nháy mắt tràn ra. - Đồ hỗn trướng, rốt cục mày đã làm cái gì? Chứng kiến hình dạng của Trương Thiên Thiên, Trương Sinh Quang không có chút thương tiếc, chỉ có tức giận, theo hắn xem ra lấy phản ứng của Chu thư ký cùng lời hăm dọa hắn ném xuống mà xem, vợ chồng bọn họ sẽ chịu không nổi. Không riêng gì Trương Sinh Quang, cả mẹ của Trương Thiên Thiên là Phùng Đình cũng ý thức được điểm này, vì thế bà ta không khuyên bảo, mà vẻ mặt thất vọng nhìn Trương Thiên Thiên. Thấy một màn như vậy, Trương Thiên Thiên không khóc, ngược lại nàng nở nụ cười. Dưới ánh đèn, nụ cười của nàng tràn ngập hương vị thê thảm! Chậm rãi, chậm rãi, Trương Thiên Thiên bò lên khỏi mặt đất, sau đó thật sâu đưa mắt nhìn vợ chồng Trương Sinh Quang, cũng không nói một lời quay đầu bỏ chạy. - Thiên Thiên! Phùng Đình thấy thế, vội vàng truy kêu. - Truy cái gì? Trương Sinh Quang túm lại Phùng Đình, nói: - Bây giờ chúng ta phải làm chính là đi nhận lỗi... Trương Thiên Thiên dần dần chạy xa, nghe được lời nói của Trương Sinh Quang, nước mắt rốt cục không nhịn nổi tuôn ra vành mắt của nàng. Theo sau, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của phục vụ, Trương Thiên Thiên bật khóc, che miệng vọt vào thang máy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - AIGiaitri. com - Đinh! Cửa thang máy đóng lại, Trương Thiên Thiên vô lực ngồi bệch xuống, nước mắt trào ra đầm đìa. Theo sau, nàng cơ hồ theo bản năng lấy ra di động trong túi xách, bấm một số điện thoại mà nàng chưa bao giờ gọi qua. Rất nhiều ban đêm, nàng rất muốn gọi cú điện thoại này, nhưng không lấy đủ dũng khí. Giờ khắc này, rốt cục nàng nhịn không được, nàng khẩn cấp muốn gặp nam nhân kia, muốn trốn vào trong lòng nam nhân kia để xoa dịu tổn thương! - Trần Phàm, em muốn gặp anh! Điện thoại chuyển được. Trương Thiên Thiên dùng hết khí lực toàn thân, khóc hô lên những lời này. Vừa nói xong, nàng lên tiếng khóc rống lên. Giờ khắc này, nàng khóc giống như một đứa bé đang bị ủy khuất...