Sáng sớm, ánh bình mình lộ ra trên không trung, mặt ữời còn chưa hoàn toàn mọc ở phương đông, sắc trời còn chưa sáng hẳn. Trần Phàm vẫn giống như ngày thường, mặc đồ thể thao, rời khỏi nhà bắt đầu buổi sáng luyện công không hề gián đoạn mỗi ngày. Đối với Trần Phàm mà nói, cường độ luyện công bình thường buổi sáng cũng không thể tăng cường thêm độ khỏe mạnh của thân thể biến thái khiến kẻ khác giận sôi kia, chỉ có thể miễn cưỡng cam đoan thân thể hắn thủy chung vẫn có thể bảo ừì ở một tiêu chuẩn tương đối cao. Bởi vì thời gian còn sớm, người đi đường cùng xe cộ vẫn còn thưa thớt. Ngửi được không khí thanh tân hiếm có trong thành phố lớn, chậm rãi chạy bộ trên đường phố, Trần Phàm đang nhớ lại lời tối qua Tô Thanh Hải nói với hắn. Nói thật, Trần Phàm nằm mơ cũng thật không ngờ, thân là đại lão hệ thống giáo dục như Cổ Thanh Hà cũng sẽ muốn tới tìm mình gây phiền toái. Thứ nhất theo hắn xem rạ, đại học Đông Hải cùng đại học Tokyo tổ chức hoạt động giao lưu diễn biến thành tệ hại như vậy, sai cũng không do mình, hoàn toàn là bởi vì đám người Tá Đằng Dụ Nhân liên tục hiếp bức, gây tội thì phải chịu tội. Còn nữa, về phương diện vấn đề dư luận, Trần Phàm cùng Tần An đã hiệp nghị rất tốt, hết thảy đều do Tần An đi xử lý, theo đạo lý mà nói thân là đại lão hệ thống giáo dục, Cổ Thanh Hà cho dù có bất mãn cũng không nên tới tìm mình gây nháo. Lắc lắc đầu, Trần Phàm không thèm nghĩ vấn đề phiền não này, mà tính toán binh tới tướng đỡ, hết thảy thuận theo tự nhiên. Một giờ sau, Trần Phàm chấm dứt buổi luyện công sáng quay về nhà, Tô San rời giường, nhưng bộ dáng vẫn cứ ngáp liên tục. Đối với chuyện này, Trần Phàm cũng không còn lạ lùng, mỗi sáng sớm lúc nào Tô San cũng chưa bao giờ tỉnh ngủ đã là chuyện thường ngày. Đơn giản dùng bữa sáng, Trần Phàm cũng giống như ngày thường, lái chiếc cc chở Tô San cùng tới trường học. - Ngốc tử, tối hôm qua anh nói chuyện gì với cha vậy? Trên xe, Tô San liên tục ngập vài cái, chóp mắt to nhìn Trần Phàm hỏi. Vừa hỏi chuyện, Tô San tựa hồ nhớ ra điều gì đó, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười hạnh phúc. Nguyên bàn trên đường quay về nhà hôm qua, Tô San đã muốn hỏi vấn đề này, kết quả bởi vì đêm trước nàng lo lắng cho Trần Phàm cả đêm không ngủ, tối hôm qua ngủ quên luôn trên xe, khi xe về tới nhà do Trần Phàm bế nàng lên lầu. - Ngô, em xác định muốn nghe? Trần Phàm vẫn lái xe thản nhiên hỏi ngược lại. Tô San nguyên bản tràn ngập tò mò với câu chuyện giữa Trần Phàm cùng Tô Thanh Hải, hiện giờ nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, lòng hiếu kỳ càng đậm, khẩn cấp nói: - Vô nghĩa, em không muốn biết thì hỏi anh làm gì? - Tô thúc nói, tuổi tác đã lớn, muốn ôm cháu vô cùng mà tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ, bảo chúng ta nên tranh thủ giúp ông ấy. Trần Phàm nghiêm trang nói. Cha muốn bồng cháu? Nên tranh thủ giúp cha sao? Vừa nghe được Trần Phàm nói như thế, Tô San giống như nghe được tin tức người ngoài hành tinh sắp tấn công địa cầu, trợn tròn mắt vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm. - Lão bà a, hôm nay là ngày Văn Khúc Tinh thời cổ đại hạ phàm, theo anh thấy, không bằng thực hiện ngay đêm nay đi, không chuẩn chúng ta sẽ sinh được một Văn Khúc Tinh không chừng! Trần Phàm thấy mình lửa dối khiến Tô San sửng sốt, nhịn không được tiếp tục trêu chọc. Văn Khúc Tinh hạ phàm? Nhìn thấy dáng tươi cười xấu xa nơi khóe miệng Trần Phàm, Tô San tỉnh ngộ, thì ra tên hỗn đản đạp phân chó này đang trêu chọc mình sao? - Còn Văn Khúc Tinh hạ phàm, sao Trần Phàm anh không nói hôm nay là ngày Ngưu Lang cùng Chức Nữ ước hẹn? Hiều được điểm này, Tô San hổn hển giương nanh múa vuốt về phía Trần Phàm, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng Trần Phàm lái xe, cho nên tiếng sấm lớn mà hạt mưa nhỏ, chậm chạp không xuống tay. Dai Fu từng nói bệnh của Trần Phàm, mỗi lần phát tác một lần, tính nguy hiểm sẽ càng phát nặng, mỗi lần như vậy chu kỳ phát bệnh càng rút ngắn lại, kết quả cuối cùng là hoàn toàn biến thành một sát thần lạm sát kẻ vô tội, hoàn toàn bị lạc mình! Nguyên bản sau khi Trần Phàm đi vào Đông Hải, bởi vì mỗi ngày cùng một cô gái thanh xuân hoạt bát như Tô San ở chung nên bệnh tình luôn không có phát tác. Mặc dù hắn ở quân doanh cùng sân đua xe ngầm Vân Sơn vung tay đánh nhau, thiếu chút nữa gợi ra bệnh tình, cuối cùng cũng thông qua lực ý chí mà khống chế được. Lần này, hắn luận chiến cùng Tá Đằng Dụ Nhân, đoạt tới sát thần đao Bố Đô Ngự Hồn, Bố Đô Ngự Hồn ẩn chứa sát khí tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với hắn, trực tiếp kích phát lệ khí trong lòng hắn, làm cho hắn đêm hôm đó bị lạc mình, còn tăng thêm bệnh tình vốn đã dần dần khống chế được. Kề từ đó, những cố gắng trước kia của hắn xem như đã uổng phí, bệnh tình quay trở lại nặng hơn trước. May mắn chính là sự tồn tại của Tô San cải thiện bệnh tình của hắn thật lớn, nhất là khi cùng Tô San tranh cãi, lệ khí trong lòng hắn sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cả người hoàn toàn lâm vào trạng thái thả lỏng. Lại một lần nữa sóng vai cùng Tô San đi trong vườn trường, hai người vẫn thành tiêu điểm chú ý cùa các sinh viên. Nhưng khác với dĩ vãng chính là biểu hiện thần kỳ liên tục của Trần Phàm phá vỡ sự nhận tri cùa mọi người đối với hắn, Hoàng Tử Ếch biến hóa thật nhanh chóng, đã thành niềm kiêu ngạo của đông đảo nam sinh trong đại học Đông Hải! Bạn gái là hoa hậu giảng đường, tiêu chuẩn chơi bóng rổ cùng chơi CS nghịch thiên ngưu bức, đánh nhau lại biến thái đến mức làm kẻ khác giận sôi... Mỗi một thứ đều đủ làm cho các nam sinh hâm mộ ghen tỵ. So sánh với nam sinh mà nói, một ít nữ sinh từng cho rằng đầu óc Tồ San bị nước vào, lại thay đổi cách nhìn, biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm khiến các nàng cảm thấy được Tồ San không phải là một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân ừâu, mà là Bá Nhạc biến nhìn thiên lý mã. - Ngốc tử, sao em lại cảm thấy được các nữ sinh luôn nhìn anh mỉm cười vậy? Đi trên đường vườn trường, hoặc nhìn thấy có nữ sinh vẻ mặt ngượng ngùng sùng bái nhìn Trần Phàm, hoặc có nữ sinh can đảm ưắng trợn phóng điện cho hắn, trong lòng Tồ San tràn ngập ghen tuông: - Theo lý thuyết, bây giờ là mùa thu, mùa thu là một mùa thương cảm, lẽ ra các nàng không nên như thế mới đúng. - Ngô, lão bà thân ái, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghênh đón đông đảo tình địch khiêu chiến. Trần Phàm giả vờ làm ra biểu tình bi ai. Tồ San thiếu chút nữa tức đến hộc máu, quơ đôi tay nhỏ bé trắng noãn, đấm về phía Trần Phàm: - Cút! Trần Phàm cười né tránh, sau đó bước nhanh về hướng ký túc xá. Lúc Trần Phàm đi vào ký túc xá, Chu Văn đang ở trần để lộ ra nửa người đầy xương sườn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình. Mà Tiêu phong luôn thích châm chọc Chu Văn lại không ngồi sau lưng Chu Văn, đang nằm trên giường đọc một ít tư liệu kinh tế, về phần Ngu Huyền vẫn còn nằm trong tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải dưỡng thương, trong vòng một tháng không thể về trường. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Tiêu phong, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút vui mừng, hắn biết sau khi rửa sạch sỉ nhục tiêu trừ khúc mắc Tiêu phong đã tỉnh táo lại. - Kháo, tiểu Phàm, cuối cùng cậu đã đến! Dù có nỗ lực, nhưng Tiêu phong cũng không vì vậy mà coi thường hết thảy, nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng, hắn liền ném quyển tư liệu trên tay từ trên giường nhảy dựng lên. Ngay cả Chu Văn đang xem bộ phim "Tokyo nóng bỏng" cũng quay đầu đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, gương mặt có chút phức tạp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. - Làm sao vậy? Thấy biểu tình khác thường của hai người, Trần Phàm nhịn không được hỏi. - Từ buổi tối thứ sáu đến bây giờ, tôi nhận được năm mươi hai phong thư tình! vẻ mặt Tiêu phong buồn bực nói. Cho tới nay, bởi vì gương mặt Tiêu phong anh tuấn, thái độ làm người tiêu sai, được nữ sinh rất yêu thích, nữ sinh viết thư tình cho Tiêu phong cũng vô số. Vì thế nghe được Tiêu phong vừa nói như thế, Trần Phàm cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. - Những bức thư tình đó đều là của cậu! Ngay khi Trần Phàm không cho là đúng, Tiêu phong ném ra một quả bom thật nặng. - Của tôi... Trần Phàm trợn trừng con ngươi: - Cậu nói những thư tình đều là của tôi? - Thư tình đã nhận, trong đó có ba nữ tử tỏ rõ muốn cùng cậu đóng phim AV tình cảm. Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính, tổng kết nói. Trần Phàm lập tức trợn tròn ánh mắt! - Chính cậu xem đi. Tiêu phong cười khổ ôm một đống thư tình đưa tới trước người Trần Phàm, trong đó có một ít thư tình có cả ảnh chụp, cũng có ba bức thư bên trong có ảnh chụp mặc nội y thật sexy, hiển nhiên ba cô gái này chính là ba cô gái mà Chu Văn đã nói. - Chẳng lẽ các nàng đều điên rồi sao? Nhìn mọi thứ trước mắt, Trần Phàm hoàn toàn hết lời để nói. Tiêu phong cười khổ đáp: - Bọn họ không điên, là tôi điên rồi! Kháo, bạn thân tôi từ người nhận được thư tình lại biến thành kẻ truyền tin, lẽ trời ở chỗ nào a? Trần Phàm rất rõ ràng, tạo thành cục diện như thế, hoàn toàn là bởi vì gần đây mình ở trong trường học quá mức rêu rao, nhưng sự điên cuồng của các nữ sinh thật sự vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Mà nghe lời Tiêu phong nói, hiện giờ Trần Phàm đã thành nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải, nhân khí thậm chí lấn át cả nữ thần Dai Fu "đã đi vắng giang hồ, chỉ còn lại truyền thuyết tồn tại". Mà theo lời Chu Văn nói, nếu Trần Phàm chịu đi quay AV, nhất định sẽ nổi danh, nếu cùng "Tiếp viên hàng không" hợp tác sẽ nổi danh toàn cầu... Đương nhiên, những điều này chỉ là lời vui đùa, Trần Phàm cũng biết Ngu Huyền còn nằm trong bệnh viện, trong phòng thiếu một người thật sự không ai vui, nói đùa như vậy để trong lòng mọi người được dễ chịu hơn một chút. Sau vài lời vui đùạ, Trần Phàm cùng Tiêu phong, Chu Văn hai người cầm sách giáo khoa đi tới lớp. Bởi vì hoạt động trong trường trên cơ bản đã làm xong, hơn nữa cách thời gian nghỉ chỉ còn một tháng, những sinh viên hay trốn học lúc trước cũng đã nghiêm túc hơn, chuẩn bị đoạn thời gian cuối hảo hảo học tập, không dám tiếp tục trốn học như trước. Vì thế trên đường đến lớp, Trần Phàm rõ ràng phát hiện số lượng học sinh đã nhiều hơn. Mà Trần Phàm đã trở thành nhân vật quan trọng thứ nhất trong đại học Đông Hải, vô luận đi tới đâu đều thành tiêu điểm. Cũng may da mặt Trần Phàm đủ dày, tố chất trong lòng lại tốt, đối với hết thảy những chuyện này cũng không quá mức để ý. Nhưng làm cho Trần Phàm thật không ngờ chính là chân trước của hắn vừa mới tiến vào phòng học, phụ đạo viên Cảnh Huy liền đi vào sau lưng. Sau khi Cảnh Huy đi vào phòng học, thậm chí cũng không chào hỏi với các sinh viên đã trực tiếp nhìn Trần Phàm nói: - Trần Phàm, cậu đi theo tôi một chuyến. Giống như Trần Phàm đã nghĩ, Cảnh Huy chính là truyền lời giúp lão hiệu trưởng Tần An, lão hiệu trưởng muốn tìm hắn tâm sự. Đi theo đường cũ đến văn phòng của Tần An, Tần An vẫn đang ngồi ngay cạnh bàn. Có lẽ bởi nguyên nhân vài ngày gần đây không được nghỉ ngoi đầy đủ, thần sắc Tần An không tốt lắm, đôi mắt hơi phiếm đen, gương mặt đã mất vẻ bình thản, chỉ còn lại sự lo âu cùng bất an. Phát hiện này làm cho Trần Phàm khó hiểu. Theo hắn xem rạ, ngay cả Cổ Thanh Hà kia cho dù muốn làm phiền, với thân phận cùng thủ đoạn cứng rắn của Tần An cũng không nên biểu hiện thành như vậy mới đúng. - Trần Phàm, một giờ sau Cổ Thanh Hà sẽ đến trường gặp cậu. Nhìn thấy Trần Phàm đi vào văn phòng, Tần An thẳng thắn nói. Trần Phàm sửng sốt: - Nhanh như vậy? - Ân. Tần An cười khổ gật đầu. Trần Phàm không phải kẻ ngu ngốc, theo hắn xem ra hắn và Cổ Thanh Hà vốn không oán không cừu, mà Cổ Thanh Hà khẩn cấp đến tìm hắn như thể tuyệt đối là có mưu đồ...