Ở khoảnh khắc được nhi tử của mình ôm chặt và thốt ra lời như vậy,
Liễu Ngọc Thanh chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mơ tuyệt vời nhất nàng
được trải qua, hận cả đời không thể chìm đắm trong giấc mơ đó…Bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu bất lực trong suốt gần hai mươi năm toàn bộ hóa thành cát bụi…hạnh phúc vô bờ khi nằm
trong lòng hắn, chỉ cần như vậy nàng có lập tức chết đi cũng mãn nguyện…Liễu Ngọc Thanh vòng tay ôm chặt lấy nhi tử của mình, như muốn dung
nạp hắn vào trong lòng vĩnh viễn không rời xa, nước mắt như lũ tràn đê
không kiểm soát được, chỉ là vẫn không thành tiếng…Lạc Nam cảm nhận hơi ấm của mẫu thân, cảm nhận từng giọt nước mắt của nàng, cảm nhận thân thể của nàng không ngừng run rẩy, tim của hắn như
thắt lại, một cảm giác chưa từng có ở kiếp này lan tràn, giọt nước trong suốt chảy dài trên mặt…Cảnh tượng một vị nữ tử thanh cao yếu nhược chấp nhận giả chết và rời đi trong đêm để truy cầu sức mạnh để giải cứu đứa con bé bỏng, sao mà
khiến người khác phải đau lòng…Sức mạnh ở đâu? Nếu mạnh mẽ dễ dàng như vậy, chỉ sợ thế gian tất cả đều là cường giả. Nàng ra đi khi mục tiêu còn hư vô mờ mịt, nàng ra đi vì biết nếu
không đánh cược sẽ mất hết tất cả, nàng ra đi vì tình mẫu tử thiên
liêng, dù con đường phía trước ấn giấu thứ gì vẫn còn mơ hồ. Lạc Nam có thể tưởng tượng, một vị mỹ nữ tuyệt sắc như nàng bôn ba
giang hồ, sẽ gặp phải vô biên vô tận phiền phức, những gì mẫu thân hắn
đã trải qua, không phải vài câu vài từ có thể tả hết. Mọi sự luôn có cái giá xứng đáng của nó, từ một nữ tu sĩ bình thường, nàng trở thành Độc Nhân khiến vô số người khiếp sợ, nàng sở hữu Diệt
Sinh Độc Thể top 7 trên Đại Thể Bảng, cái giá phải trả sẽ nhỏ sao?Không thể không nói, kỳ tích thật sự diễn ra, hiện tại Liễu Ngọc
Thanh đã có thực lực dễ dàng diệt sạch Lạc gia, nơi mang đến cho nàng
một khoảng thời gian tối tăm như địa ngục. Nhưng nàng thành công, cũng là nàng thất bại…khi Lạc Nam con trai
thật sự của nàng đã chết, mà người nàng ôm nàng…chỉ là kẻ kế thừa, chỉ
là người đến từ thế gian khác, mang theo ý chí còn sót lại của Lạc Nam
đã khuất tiếp tục sinh tồn mà thôi. Bí mật này, Lạc Nam không biết trong tương lai mình có tiết lộ hay
không, nhưng ít nhất lúc này đây hắn biết bản thân mình phải ích kỷ,
buộc phải ích kỷ…“Mẫu thân…khóc lên sẽ không đẹp!” Lạc Nam đè nén cảm xúc phức tạp
trong lòng, diệu dàng lau đi nước mắt tràn ngập trên mặt nàng, chúng như nước sông cuồn cuộn chảy hoài không dứt. Liễu Ngọc Thanh rốt cuộc có can đảm, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, khóe
môi đen bóng hé mở để lộ hàm răng trắng bóc đối lập ở bên trong, đôi mắt như hố đen lại xuất hiện vô vàn hổ thẹn…Nàng muốn vươn tay vuốt má của nhi tử, nhưng sợ mình không xứng…đành để lơ lửng nơi không trung. Lạc Nam thấy vậy đau lòng, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng áp lên má mình, ghì sát vào nghiêm túc nói:“Ta là nhi tử của mẫu thân, người muốn làm gì thì làm chứ?”Liễu Ngọc Thanh lại bật khóc, do nàng thấp hơn hắn nên phải vươn tay
vuốt ve gò má nhi tử, động tác diệu dàng đến cực điểm, các ngón tay tinh xảo lướt qua từng ngóc ngách trên mặt hắn, nức nở hé môi:“Tiểu Nam không hận ta sao? mẫu thân bỏ rơi ngươi lâu như vậy…vì mẫu
thân mà ngươi trải qua những thứ kinh khủng đó, tất cả là do mẫu thân vô dụng…tất cả là do mẫu thân yếu ớt…”“Chưa hề! ta vẫn luôn muốn tìm về mẫu thân, ta đã nói với lòng sẽ vĩnh viễn làm mẫu thân hạnh phúc…”Đến lượt Lạc Nam thương tiếc vuốt ve dung nhan ma mị của nàng, trơn
bóng mềm mại…hắn biết không chỉ riêng hắn, dù là “Lạc Nam” thật sự trước khi chết đi cũng chưa từng hận hay oán trách nàng dù chỉ một chút. Liễu Ngọc Thanh nhoẻn miệng cười rạng rỡ, vừa khóc vừa cười khiến mọi người thương xót, trong lòng nàng lúc này nhẹ nhõm hơn bao giờ hết,
nàng cảm thấy ông trời đối với mình thật chiếu cố, ông trời thậm chí
thiên vị mình…Những năm này mặc dù bôn ba ngược xui, nhưng Liễu Ngọc Thanh vẫn luôn để ý nhất cử nhất động từ Băng Thiên Đại Lục…Khi Lạc Nam trở thành quán quân Thánh Linh Bảng nàng đã lập tức nhận
ra nhi tử, vui sướng đến điên cuồng, hận không thể lập tức trở về với
hắn…Nhưng khi đó nàng đang bị Đan gia cùng Hỏa Minh Giáo truy sát, sợ bại lộ thân phận sẽ khiến Liễu gia và Lạc Nam gặp nạn…vì thế một mình cam
chịu tất cả, lại âm thầm đứng sau bảo vệ nhi tử. Nào ngờ sau lần ở Hải Châu Đại Lục, Liễu Ngọc Thanh biết được nhi tử
mình vậy mà được Độ Kiếp Kỳ Võ Tam Nương thu làm đồ đệ, thậm chí không
tiếc vì hắn đẩy lùi nhân vật như Đan gia song tổ… bao nhiêu lo lắng
trong lòng Liễu Ngọc Thanh mất sạch, có một sư phụ yêu thương nhi tử như thế bảo bọc nàng còn sợ cái gì?Vì thế nàng quyết định trở về Liễu gia chờ hắn, cũng nhờ đó cứu Liễu
gia thoát khỏi Lạc gia đột kích, sau đó Võ Tam Nương tìm đến nàng, hai
nữ một người là sư phụ Lạc Nam, một người là nữ nhân của hắn…lập tức
thân nhau như tỷ muội cho đến ngày hôm nay. “Tỷ tỷ…”Một âm thanh ủy khuất vang lên, Liễu Thi Cầm cũng đã sớm trở thành
người nước mắt, thấy tình cảnh mẹ con nhận nhau cảm động cực kỳ đem nàng đá sang một bên, khiến dì nhỏ vừa mừng vừa tủi thân. “Haha!”Lạc Nam cười lớn, hôm nay chính là ngày vui nhất đời hắn, vừa cưới vợ vừa tìm lại mẹ, vội vàng vòng rộng tay đem dì nhỏ Liễu Thi Cầm cũng ôm
sát trong lòng, gia đình ba người ôm nhau, hạnh phúc không cần phải nói. “Cầm nhi, những năm qua tỷ nợ muội quá nhiều, nợ Liễu gia quá nhiều
rồi!” Liễu Ngọc Thanh đồng dạng ôm chặt muội muội, chỉ có thể yêu thương nói một câu như vậy. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); “Không nợ, là chúng ta nợ mẹ con tỷ, nếu Liễu gia cường đại, nếu Liễu gia không yếu ớt…tỷ và tiểu Nam cũng không phải chia lìa lâu như vậy!”
Liễu Thi Cầm chua xót nói ra. Liễu Ngọc Thanh vừa muốn nói gì đó, lại bị Lạc Nam chen ngang: “Mọi
chuyện đã qua không phải sao, ngày sau ta sẽ không để mẫu thân và dì nhỏ chịu bất kỳ ủy khuất nào!”Lạc Nam dở khóc dở cười, thầm nghĩ mấy người các nàng cứ thích nhận
lỗi về phía mình thế nhỉ, tất cả đều là do Lạc gia có được hay không?
diệt đi là được. Không thể nghi ngờ, lúc này Lạc gia đã trở thành đối tượng hàng đầu Lạc Nam muốn đồ sát. Nhất là khi hắn biết Lạc Phá Lôi súc sinh đến mức cử người tập kích
Liễu gia, muốn làm hắn phải ân hận suốt đời, thù này bất cộng đái thiên. Bách Hoa Tông và chúng nữ từ lâu đã sớm rơi lệ trước tình cảnh này,
ngay cả Côn Minh Nguyệt vốn hồn nhiên vui tươi cũng ngơ ngác xuất thần,
Tiêu Thanh Tuyền siết chặt chiếc nhẫn có sư phụ trong tay, nàng cũng
muốn được sư phụ ôm vào lòng như vậy…Hồng Liên cùng Điệp Tình ôm sát lấy Diễm Nguyệt Kỳ, ba mẹ con trân
trọng ôm nhau, thầm nghĩ so với các nàng phu quân và mẫu thân khổ hơn
nhiều lắm. Cơ Nhã cùng Cơ Băng nắm chặt tay, Lý Trúc Loan nhào vào lòng Mộc Tử Âm thút thít, Linh Lung cùng U Quỳnh tựa sát vào nhau…Trong Hậu Cung chúng nữ có dây mơ rể má không ít, lúc này cảm xúc dâng trào, đều lau đi nước mắt trên mặt. “Hôm nay là ngày vui, khóc lóc cái gì chứ? đều cười lên cho lão nương!” Võ Tam Nương vừa xua tay mắng một tiếng, nào ngờ ngay cả nàng cũng bị Tô Nhan cùng Tần Mộng Ảnh nhào vào trong ngực, nhất thời nhớ lại những
tháng ngày đã qua giữa mấy sư đồ, khóe môi mỉm cười diệu dàng hiếm thấy, xoa xoa đầu hai cái cô gái nhỏ. Cảnh tượng cảm động không biết diễn ra bao lâu, rốt cuộc Liễu Ngọc Thanh chủ động đẩy ra Lạc Nam, diệu dàng mà đầy tự hào nói:“Hôm nay là ngày vui của ngươi, mẫu thân không tiếp tục ngăn trở!”Đối với việc Lạc Nam kiếm cho nàng nhiều nàng dâu tốt như vậy, Liễu
Ngọc Thanh thật sự mãn nguyện, có mẹ nào không muốn tất cả mọi thứ tốt
nhất thế gian không giành cho con mình? Huống hồ nàng đã thua thiệt hắn
nhiều như vậy, hận không thể đem hết nữ tử ưu tú nhất thiên hạ về cho
con trai…“Ra mắt mẹ!”Chúng nữ lúc này dồn dập kéo đến, e lệ nói ra. Dù trong số các nàng có người tuổi tác vượt qua Liễu Ngọc Thanh,
nhưng đứng trước vấn đề thân phận, cộng thêm thực lực mạnh mẽ của Liễu
Ngọc Thanh ở nơi đó, nhất thời có không ít rụt rè…“Tốt tốt tốt, đều là con dâu tốt…mẹ xin lỗi không chuẩn bị quà cho
từng người!” Liễu Ngọc Thanh vui mừng hớn hở, dung nhan tỏa nắng dưới
ánh bình minh, tỷ mỉ xem xét đánh giá từng cô con dâu…Ngay cả tính cách kiêu ngạo như Diễm Nguyệt Kỳ, bị Liễu Ngọc Thanh ngắm nhìn cũng hơi hơi đỏ mặt. Con dâu ra mắt mẹ chồng lần đầu, không tránh được cảm giác thấp thỏm. Mà khi Liễu Ngọc Thanh nhìn đến Hải Linh Lung, Tiêu Thanh Tuyền, Băng Linh Nhi cùng Bạch Liên Hoa, nhất thời ném cho Lạc Nam ánh mắt không
hài lòng, mở miệng trách cứ nói:“Tiểu tử ngốc này, nhiều nàng dâu tốt như vậy sao không sủng các nàng?”Lạc Nam nhất thời ho khan dữ dội, chúng nữ Tiêu Thanh Tuyền xấu hổ
mặt đỏ như mật đào, mà mấy bà vợ khác thì lần lượt che miệng cười trộm. Hiển nhiên Liễu Ngọc Thanh nhận ra mấy nữ còn thân thể trinh trắng, không hài lòng việc Lạc Nam chưa thu lấy các nàng. “E hèm, nếu Liễu phu nhân đã đến, như vậy đề xuất Võ tiền bối và cả
Liễu phu nhân đại diện cho trưởng bối, để Lạc công tử cùng Tông chủ và
chúng nữ đính hôn!”“Không thành vấn đề!” Võ Tam Nương cùng Liễu Ngọc Thanh đương nhiên không có ý kiến. Trong lúc nhất thời, từng ly linh trà đượng đệ tử Bách Hoa Tông mang
ra, để Lạc Nam mang theo chúng nữ dâng trà, chính thức đính hôn theo lễ
nghi truyền thống. Nhìn từng dung nhan mỹ miều đầy vẻ hạnh phúc, Lạc Nam cũng thỏa mãn
trong lòng, rốt cuộc cũng đường đường chính chính cho các nàng một danh
phận…“Sư phụ, Liên Nga sao rồi?” Lạc Nam truyền âm hỏi Võ Tam Nương, hắn
cũng không quên nữ tướng Tinh Linh Tộc mỹ lệ động lòng người kia. “Nha đầu bế quan rồi, lần sau xuất quan sẽ có tiến bộ đáng kể!” Võ Tam Nương cười tủm tỉm. Lạc Nam chờ mong gật gật đầu. … (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Băng Huyền Đế Quốc. Cuộc cạnh tranh ngôi vị Thái Tử ngày càng diễn ra kịch liệt, từng con bài lần lượt được các vị Hoàng Tử Công Chúa tung ra, trước đây chỉ là
đối đầu trong bóng tối, nhưng hiện tại chiến cuộc ngày càng công khai,
không ít cuộc ám sát đoạt mạng diễn ra, uy bức lợi dụ vô số thế lực phải lựa chọn phe cánh của mình. Trong đó dưới trướng triều đình có tam đại Bát Cấp gia tộc gồm Lâm
Gia, Dương Gia cùng Vũ gia…tương tự như Ngọc gia phía dưới Bạch Sa Hoàng Triều vậy. Lâm gia đã triệt để đứng về phe cánh của Nhị Hoàng Tử, chỉ còn Vũ Gia và Dương gia vẫn duy trì trạng thái trung lập. Lúc này đây tại phủ đệ Tứ Hoàng Tử, trong một tòa đình viện giữa hồ,
Tứ Hoàng Tử Băng Dũng một mặt tự tin phấn chấn, trong mắt có chút nịnh
nọt nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của tỷ tỷ mình Băng Lam Tịch đang ung dung
đánh đàn phía trước…Đợi khi tiếng đàn kết thúc, Băng Dũng vội vàng hấp tấp nói ra: “Tỷ tỷ, tỷ phu bao giờ đến nha? Ta nóng lòng chết rồi!”Bộ dạng này, nào còn có chút uy nghiêm của một vị Hoàng Tử cửu cấp thế lực, trái lại như trẻ nhỏ chờ kẹo vậy. Băng Lam Tịch nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng ả cao quý, quay đầu lại tên
đệ đệ của mình liếc mắt: “Không phải tiểu tử ngươi trước đây không mấy
xem trọng tỷ phu sao? hiện tại gấp gáp như vậy làm gì?”Trong lời nó ẩn chứa một tia trêu chọc, cũng đối với nam nhân của mình tràn ngập tự hào. Băng Dũng nhất thời xấu hổ, khi những tin tức chấn kinh thiên hạ của
vị tỷ phu kia được Trần quân sư mang về, chỉ cần đầu óc hắn không bị
thần kinh sẽ không dám xem thường vị tỷ phu yêu nghiệt đó. Vốn ban đầu hắn lưỡng lự không muốn để tỷ tỷ của mình vì bản thân mà hy sinh thân thể chấp nhận tìm đến một nam nhân xa lạ. Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, thỉnh thoảng lại tương tư mong nhớ nhìn về phương xa, Băng Dũng lập tức an
lòng…chính thức chấp nhận vị tỷ phu kia. Băng Dũng đã mất đi mẫu thân, chỉ còn tỷ tỷ là thân nhân quan trọng nhất, thấy nàng hạnh phúc bên người thương hắn cũng vui lây. Nếu người kia không thể mang đến hạnh phúc cho tỷ tỷ, như vậy dù hắn có cường đại đến đâu Băng Dũng cũng không tiếp nhận. Băng Dũng cũng là một thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, thời gian qua
không dài nhưng hắn cũng đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, chiến lực cũng thuộc dạng mạnh mẽ, nhưng nhìn vào chiến tích của vị tỷ phu kia, chỉ có thể
nói một chữ “phục”, thầm than không hổ là nhân vật có thể chinh phục tỷ
tỷ. “Tỷ phu ngươi đang bận vui vẻ cùng các kiều thê của hắn, nào nhớ đến
nữ tử liễu yếu đào tơ như ta!” Băng Lam Tịch u oán thở dài một hơi nói
ra. Nàng vừa đem thân thể của mình cho hắn, hai người thân mật chưa được
bao lâu đã phải chia lìa, sao có thể không có chút ủy khuất nào. Băng Dũng mặt dày đường hoàng nói: “Ta sẽ cố gắng leo lên chiếc ghế đó, để tỷ tỷ có thể cùng tỷ phu song túc song phi!”Băng Lam Tịch bật cười, từ ngày có Lạc Nam âm thầm chống lưng, đệ đệ
cũng trở nên thoải mái hơn trước, không còn lúc nào cũng mặt ủ mày chau, lo lắng kẻ địch hùng mạnh. “Bẩm điện hạ và công chúa! Gia chủ Dương gia cầu kiến!” Đúng lúc này, một thanh niên thân mặc y sam, diện mạo bình thường,
nhưng ánh mắt lại cơ trí phi phàm nhàn nhã bước vào mở miệng nói ra. Chính là Trần quân sư, đệ nhất mưu sĩ thuộc phe cánh Băng Dũng. “Dương gia?” Băng Lam Tịch cùng Băng Dũng liếc nhau, trong mắt có một tia ngoài ý muốn. Dương gia không kém Lâm gia, là một trong tam đại gia tộc của Băng
Huyền Đế Quốc…Dương gia chủ - Dương Quốc chính là Đại Tướng Quân đương
triều, đồng thời còn là Luyện Hư Viên Mãn cường giả, thân phận và địa vị rất cao quý, không kém chút nào Tể tướng đương triều là Lâm Khôn. Trước đây Băng Dũng cũng nhiều lần muốn rút ngắn quan hệ với Dương
gia nhưng đều bị khéo léo từ chối, không ngờ hôm nay gia chủ đích thân
đến. “Mau mời Dương tướng quân!” Băng Dũng lập tức thu liễm vẻ tùy ý, dáng ngồi bệ vệ bất phàm, không thể không nói tên này có khí phách của người ở vị thế cao. Mà Băng Lam Tịch cũng ẩn mình vào hư không, nàng muốn nhường sân khấu cho đệ đệ. Không lâu lắm, theo chân Trần quân sư, một nam tử trung niên thân mặc khôi giáp, dáng vẻ đường đường, diện mục kiên nghị bước vào. Băng Dũng tỏ vẻ xem trọng, đích thân đứng lên chắp tay: “Hoan nghênh Dương tướng quân đến phủ đệ của Bổn hoàng tử!”Dương Quốc nhìn chằm chằm Băng Dũng, không chút dây dưa lòng vòng, vào thẳng chính sự:“Điện hạ! lão tướng muốn đại diện Dương gia, chính thức đầu nhập vào phe cánh của người!”Ánh mắt Băng Dũng co rụt lại…