Con đường bá chủ

Chương 362: Vương Y Vận

21-08-2024


Trước Sau

“Tiêu rồi…”Sắc mặt Vương Ưng trắng không còn chút máu, một cảm giác tuyệt vọng và vô vàn hối hận dâng lên trong lòng hắn.
Lạc Nam không thấy, chắc là chết rồi…Nghĩ đến lửa giận của Võ Tam Nương, trong đầu Vương Ưng lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:“Ta nên tự sát tạ tội giữa vô số ánh nhìn, để tránh ảnh hưởng đến tỷ tỷ!”Chỉ cần hắn đứng ra nhận hết mọi lỗi lầm sau đó tự sát trước mặt Võ Tam Nương, tin tưởng với khí độ của một Độ Kiếp Kỳ, nàng nhất định sẽ bỏ qua cho Thiên Sơn Tinh Cảnh.
Nằm bên cạnh hắn, Minh Ngô sắc mặt tương tự hết sức khó coi, Lạc Nam là mối làm ăn quan trọng của Đa Bảo Các, hơn thế nữa tên này còn cùng Thánh Nữ đi lại rất gần…mình góp phần hại chết hắn, lần này trở về chỉ sợ bị lột mất một tầng da là nhẹ.
Rất nhiều người biết chuyện Lạc Nam có không gian pháp bảo có thể trốn vào, nhưng bọn hắn sẽ không tin tưởng một kiện không gian pháp bảo có thể phòng ngự trước uy lực ngập trời như vậy.
Phải biết số lượng pháp bảo có thể chứa người sống tại Việt Long Tinh Cầu không ít, Đa Bảo Các cũng có bán…nhưng nếu muốn có một kiện vừa chứa được người sống lại vừa có sức phòng ngự trước một kích của Hợp Thể Kỳ, có đánh chết bọn hắn cũng không tin.
Chính vì thế, hai người Vương Ưng mặc định rằng Lạc Nam thật sự đã chết.
“Khoan đã, hắn không phải còn Tốc Biến sao? có khi nào hắn Tốc Biến đi không?” Minh Ngô ánh mắt đột ngột lóe lên tia sáng, lúc này đây hắn ước gì tình địch của mình không chết.
Vương Ưng sắc mặt tái mét lắc đầu: “Tốc Biến của hắn mặc dù lợi hại, nhưng khoảng cách dịch chuyển quá ngắn, dù liên tục thi triển vài lần cũng không thoát khỏi vụ nổ…”“Nói không sai, vì thế các ngươi bồi theo hắn đi!”Một giọng nói trong trẻo tràn ngập sát khí đột ngột vang lên khiến cả hai rùng mình, không biết từ bao giờ…Tô Nhan ánh mắt hằn lên từng tia tơ máu, thân hình như tiên tử hàng lâm mà xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, bên trong ánh mắt là sát khí ngập trời, không ẩn chứa một tia cảm tình ba động.
Trong lòng Tô Nhan lúc này tràn ngập một loại cảm giác tự trách và hận thù, nàng hận bản thân mình kéo đến phiền phức không đáng có cho tiểu sư đệ, lại hận mấy tên này mặt dày đeo bám mình dù đã nhiều lần khéo léo từ chối…Phải biết Lạc Nam chưa từng gây thù hằn với mấy tên này, vậy mà chỉ vì nàng…bọn hắn lại dồn Lạc Nam vào chỗ chết, thậm chí ngay cả một kích phong ấn của Hợp Thể Hậu Kỳ cũng đem ra sử dụng.
Đối diện chiêu thức như vậy, dù là đại sư tỷ cũng sẽ vẫn lạc, càng đừng nói tiểu sư đệ…Nếu ngay từ đầu nàng cứng rắn hơn, kiên quyết đánh đuổi mấy tên này, chỉ sợ sẽ không dẫn đến kết quả như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Nhan thân thể rung lẩy bẩy, nàng không còn chút mặt mũi nào nhìn mặt hai vị sư tỷ, cũng không còn mặt mũi nào nhìn mặt sư phụ và mấy nữ nhân của hắn…một tia tử khí dâng lên trong lòng, nàng phải giết hai kẻ đáng ghét này, sau đó tự sát…Đó là ý niệm duy nhất trong đầu Tô Nhan lúc này.
Nhận ra tia điên cuồng trong mắt Tô Nhan, Vương Ưng cùng Minh Ngô một khỏa tim chìm xuống tận đáy vực, bị nữ nhân mà mình ái mộ ghi hận là chuyện đau đớn nhất thế giới này.
“Thật xin lỗi…ra tay đi!”Hai người nhàn nhạt nói ra, sau đó triệt để nhắm mắt lại, sẳn sàng đón nhận cái chết.
Tô Nhan ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, không có một chút dây dưa lòng vòng, Hoa Ngọc Tiêu xuất hiện trên tay, vô số linh lực hội tụ mà về, đầu Tiêu hướng về cổ Vương Ưng lạnh lùng ghim xuống…Nhìn thấy tình cảnh này, vô số người quan chiến thở dài tiếc hận, chẳng lẽ hôm nay sẽ vẫn lạc ba vị thiên tài hay sao?Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, các nàng cảm thấy là thời điểm mình nên đứng ra, dù sao chuyện Lạc Nam có Linh Giới Châu tất cả Hậu Cung đều biết, thầm nghĩ nhất định là phu quân đã trốn vào rồi, vì thế không có chút lo lắng nào.
Không vội nói cho Tô Nhan, là vì muốn xem thử cảm tình của vị tông chủ đại nhân này dành cho phu quân đã đạt đến mức nào mà thôi…Nghĩ đến đây, hai nữ xé cấp tốc bay xuống, đang muốn ngăn cản Tô Nhan hạ sát thủ…“Tô tông chủ hạ thủ lưu tình! Tiểu nam nhân của ngươi hoàn hảo ở trong tay bổn tọa!”Hết sức đột ngột, một âm thanh u lạnh mà cao quý vang lên khiến hai nữ dừng lại cước bộ, mà thân hình Tô Nhan cũng nhẹ nhàng rung lên, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Không biết từ bao giờ, giữa không gian đã xuất hiện một vị tuyệt mỹ thiếu phụ, xinh đẹp đến mức khiến đất trời trở nên nhạt nhòa.
Nàng thân mặc lấy cung trang xanh nhạt ôm sát lấy dáng người ngạo nhân, ngực nở mông vểnh cùng vòng eo nhỏ nhắn, tất cả tạo nên một đường cong dụ hoặc đến trí mạng, dù chỉ nhìn ở xa vẫn có thể chứng kiến làn da trắng mịn không một tỳ vết.
Gương mặt u lạnh không hiện cảm xúc dư thừa, đôi mắt lam như giá băng không ẩn chứa chút tạp chất, chỉ có sự cô tịch và tinh khiết, mũi quỳnh hương thơm ngát, môi đỏ không cần son thở ra mùi đàn hương nhàn nhạt, khiến vô số nam nhân vì đó thất thần, trợn mắt nhìn không chóp, chỉ sợ bỏ qua một phút giây nào đó chính là sự khinh nhờn…Đôi chân trần đạp lấy hai đóa Thất Thải Liên Băng, ung dung mà cao quý lơ lửng giữa không gian...
Khí chất của nàng cực kỳ giống với Tô Nhan…cả hai đều không vươn vấn chút bụi trần, như tiên tử bước ra từ truyện cổ tích, chẳng qua vẫn có đôi nét khác biệt…Nếu nói Tô Nhan là vị tiên tử điềm tĩnh trang nhã, thì vị mỹ nhân này chính là một tiên tử lạnh lùng cô tịch, một người như gió nhẹ, một người như tuyết băng...
không ai kém ai.
“Hít, Cảnh Chủ…Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh?!” Một Hợp Thể Sơ Kỳ đang quan chiến nhận ra thân phận của mỹ nữ vừa đến lập tức thất thanh hét âm lên, trong tiếng hét tràn ngập ái mộ và cuồng nhiệt, còn pha lẫn một chút rung rẩy vì kích động.
“Là nàng sao? trong truyền thuyết vị Cảnh Chủ kia sao? không hổ danh là Thiên Sơn Tiên Cảnh, chỉ có Tiên Nữ như nàng mới xứng làm Cảnh Chủ!” Một nam nhân ngây dại lẩm bẩm, hắn cảm thấy mình đã nhất kiến chung tình, chỉ sợ đời này không thể yêu thêm một ai nữa.
Đám nam nhân đồng loạt gật đầu đồng ý, đồng loạt có chung nhận thức.
“Tỷ tỷ!” Vương Ưng nhìn mỹ nữ áo xanh vừa xuất hiện, nhất thời vừa mừng vừa ái náy, không biết phải nói làm sao.
Không sai, nàng chính là tỷ tỷ của Vương Ưng, Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả, Thiên Sơn Tiên Cảnh chủ nhân – Vương Y Vận…“Ta nói mỹ nữ, có thể buông ra sao?”Trong lúc mọi người vẫn đang say mê vì nhan sắc của Vương Y Vận, một âm thanh bất đắc dĩ vang lên cắt ngang mạch cảm xúc khiến bọn hắn thầm chửi má nó.
Cả đám lúc này mới chú ý, Lạc Nam một mặt cười khổ bị Vương Y Vận nhấc lấy cổ áo, như chú gà con bị bắt giữ vậy…hai cánh tay hắn cũng đang được Niết Bàn Linh Thủy cấp tốc chữa trị, đã có máu thịt mới dần được sinh ra, da mặt hơi tái nhợt.
Đối với tình cảnh này, Lạc Nam thật sự câm nín không biết nên nói cái gì.
Một chiêu Băng Liên Nộ Thế Chưởng của Vương Ưng mặc dù rất lợi hại…nhưng không phải không có cách giải quyết, trái lại Lạc Nam có ít nhất ba loại biện pháp hoàn hảo để thoát thân.
Hắn vốn dĩ còn muốn mượn nhờ Vương Ưng chiêu này để thử nghiệm công dụng của một loại Hồn Kỹ thuộc Đế Hồn Kinh vừa lĩnh ngộ không lâu…nếu chẳng may thất bại sẽ lập tức chuồn vào Linh Giới Châu để giữ mạng.
Thậm chí Lạc Nam còn suy tính, nếu mình hoàn hảo sống sót trước một chiêu bá đạo như vậy, tin tưởng Điểm Danh Vọng sẽ lại cấp tốc tăng lên, khi đó có thêm tiền mua Ôn Huyết Dịch cho chúng nữ rồi.
Nào ngờ tất cả đã chuẩn bị sẳn sàng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bất chợt xuất hiện một bàn tay ngọc ngà xuyên thấu hư không đem hắn chộp lấy, vô tận Thất Thải Liên Băng che phủ cơ thể…Lạc Nam hoảng hốt phát hiện mình vậy mà không có sức phản kháng, cuối cùng bị kéo vào không gian cách xa chiến trường trước khi vụ nổ diễn ra.
Mà người bắt cóc hắn đương nhiên chính là vị Cảnh Chủ lạnh lẽo u tịch này.
…Ngọc Bài có ẩn chứa Băng Liên Nộ Thế Chưởng là của Vương Y Vận đưa cho Vương Ưng phòng thân, bên trong còn lưu lấy một tia lạc ấn của nàng…Khi Vương Ưng lấy ra ngọc bài sử dụng, ở Thiên Sơn Tiên Cảnh xa xôi Vương Y Vận lập tức cảm ứng được…nàng sợ đệ đệ gặp phải kẻ địch hùng mạnh nên lập tức vượt qua hư không tìm đến.
Bắt gặp tình cảnh Vương Ưng vậy mà đối phó tân Hoàng Kim Bảng top 10 chỉ có tu vi Hóa Thần, nhớ đến thân phận khủng bố của Lạc Nam, trong lúc nguy cấp nàng lập tức xuất thủ cứu hắn…ai ngờ người này không biết cảm ân, trái lại dùng thái độ hết sức chán chường nhìn nàng, điều này khiến Vương Y Vận nhất thời không rõ nguyên do.
“Ta cứu hắn cũng là sai sao?” Nàng âm thâm tự hỏi…Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương một tia ngoài ý muốn, vốn các nàng là nghĩ phu quân của mình đã vào Linh Giới Châu né tránh, không ngờ lại bị mỹ nữ mang đi, chẳng lẽ Hậu Cung các nàng sắp có thêm một tỷ tỷ cường đại? thật khó hiểu.
Do thực lực của Vương Y Vận quá cao, ở đây không ai đủ sức nhìn thấy động tác của nàng lúc cứu Lạc Nam.
Lạc Nam mặc kệ bà nương Vương Y Vận tự chủ trương này, vội vàng lao đến bên cạnh tam sư tỷ, đau lòng dùng tay lau đi khóe mắt ngấn lệ của nàng, ôn nhu an ủi:“Tam tỷ đừng khóc! Dù không có nàng ấy ra tay ta vẫn có thủ đoạn bảo mệnh đấy, nam nhân sư phụ chọn cho nàng sao có thể dễ bại như vậy?”Tô Nhan bị bàn tay ấm áp của hắn sờ vào mặt có chút không được tự nhiên, lại nghe tên này nói lời đường mật, gò má ẩn ẩn xuất hiện màu đỏ, ánh mắt trong veo lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, một khỏa trái tim dần lắng đọng cảm xúc, cố gắng lấy lại bình tĩnh vốn có.
Mà Vương Y Vận nghe lời nói của Lạc Nam, nhất thời nhíu nhíu mày liễu, thanh niên này vậy mà tự tin như vậy? dám nói có thể bảo mệnh trước Băng Liên Nộ Thế Chưởng của nàng?Phải biết đó là một kích gần như toàn lực mà nàng phong ấn vào ngọc bội, đủ sức diệt sát bất kỳ Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả đấy.
“Ngươi không hài lòng việc bổn tọa xuất thủ?” Vương Y Vận nhìn Lạc Nam lạnh nhạt hỏi, đối với ánh mắt của đệ đệ Vương Ưng ở một bên hoàn toàn không để ý.
Nếu là bình thường khi đối diện một vị mỹ nữ như Vương Y Vận, Lạc Nam tuyệt đối sẽ trân trọng không hết, đáng tiếc bên cạnh hắn lúc này đang có ba bảo bối đang cần quan tâm hơn.
Lạc Nam không rảnh trả lời Vương Y Vận, hắn đang ra sức an ủi Tô Nhan tránh để nàng suy nghĩ tiêu cực, không quên cùng Nhược Tuyết và Ngọc Phượng giải thích một chút tình huống lúc đó.
Vương Y Vận chứng kiến tình cảnh này, gương mặt nhất thời càng thêm giá lạnh, đây là lần đầu tiên có người dám phớt lờ nàng, nhất là khi đối phương còn là một nam tử… “Đa tạ Vương cảnh chủ!” Mà lúc này, Tô Nhan cũng nhẹ nhàng bước lên hướng Vương Y Vận nói lời cảm tạ, dù Lạc Nam nói mình tự có biện pháp giữ mạng, nhưng Tô Nhan cảm thấy nhất định sẽ có tính mạo hiểm, lúc này hắn bình an đứng ở trước mặt nàng là tốt nhất.
Lạc Nam bĩu môi, thầm nghĩ cảm tạ cái gì nha? Ta vốn không cần nàng ấy cứu, huống hồ tạo nên nguy hiểm cho ta cũng chính là chiêu thức của nàng ấy...
bất quá khi nhìn hai vị tiên tử không nhiễm bụi trần đứng cùng một chỗ, quả thật khiến hắn thích mắt vô cùng, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
“Tô cung chủ không cần khách sáo, lần này là bổn tọa múa rìu qua mắt thợ rồi!” Thấy bộ mặt anh tuấn của Lạc Nam biểu lộ, Vương Y Vận không nhanh không chậm nói ra.
Biểu cảm của tên này rõ ràng không cần nàng cứu hắn, là tự nàng nhiều chuyện mà thôi, điều này khiến Vương Y Vận cảm thấy không có ý tứ, từ bao giờ nàng xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp như vậy trong thời gian ngắn?“Đa tạ…đa tạ Vương Cảnh Chủ cứu mạng của hắn!” Bất chợt, âm thanh suy yếu của Minh Ngô vang lên, Lạc Nam không chết khiến hắn lệ rơi đầy mặt, hận không thể đốt pháo ăn mừng.
Vốn chỉ muốn tỷ thí để dạy Lạc Nam cách làm người mà thôi, nào ngờ mọi chuyện lại đi xa như vậy…“Cái quỷ gì? Bổn công tử cần ngươi thay ta cảm tạ?!” Lạc Nam nhất thời mộng bức, con hàng này là cho rằng hắn sẽ chết chắc nếu không có Vương Y Vận ra tay sao? Lạc Nam nhất thời nổi giận, ra hiệu một con Người Đá xách chân Minh Ngô lên không trung.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Minh Ngô nuốt nước bọt, thầm nghĩ tên này đột ngột nổi điên cái gì? ta hiện tại còn chưa đủ thảm sao?“Ném hắn về nơi sản xuất!” Lạc Nam hướng mắt về phía chi nhánh Đa Bảo Các ở xa trầm giọng.
“Không, Lạc Nam ngươi…” Minh Ngô xém chút nữa phun máu.
Người Đá mặc kệ Minh Ngô nghĩ gì, nó ngoan ngoãn gật đầu, vô hạn lực lượng dồn vào hai tay, đem Minh Ngô dùng sức ném bay…Chiếu...
Như ngôi sao sáng xoẹt ngang chân trời, vô số người nhất thời im lặng, đường đường top 11 Hoàng Kim Bảng bị ném đi như thế, một thời gian dài sắp tới chỉ sợ Minh Ngô không dám ra đường.
Mà lúc này, Lạc Nam rốt cuộc hướng ánh mắt sang Vương Ưng…Ực.
Vương Ưng nuốt nước bọt khô khốc, khó khăn nói ra: “Lạc Nam, ta cũng chưa nói gì đến ngươi nha!”Thấy Lạc Nam không nói lời nào, lại hướng ánh mắt sang một con Người Đá, Vương Ưng nhất thời hoảng, gấp giọng hô lên:“Tỷ, hắn muốn ném ta!”“Để ta!” Vương Y Vận gật đầu nhàn nhạt nói.
“Rất tốt, mau giúp đệ đòi lại công đạo!” Vương Ưng vui mừng hớn hở.
Chỉ là rất nhanh, thân thể hắn hóa thành một ngôi sao xẹt, hướng về phía Thiên Sơn Tiên Cảnh cấp tốc bay đi.
“Tỷ! sao lại như vậy? huhu”Âm thanh nức nở của Vương Ưng vang vọng trên bầu trời, thật lâu mới tán đi…Ực…Đến lượt Lạc Nam cùng đám người nuốt nước miếng, bởi vì mới vừa rồi bọn hắn nhìn thấy vị Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh Vương Y Vận duỗi ra một bên chân dài miên man không chút tỳ vết của mình, đem Vương Ưng thô bạo đá bay.
Hắn là đệ đệ của nàng a, lại hạ thủ không chút lưu tình như vậy, trách không được Vương Ưng thương tâm quá mà khóc lên.
“Hừ, liên tục gây phiền phức cho ta, lần này trở về trói ngươi!”Vương Y Vận hừ một tiếng, lúc này mặc kệ đám người nghĩ gì, xé rách không gian mà đi.
“Chân dài có thể sánh ngang chân Minh Nguyệt!” Lạc Nam híp mắt cho ra đánh giá.
Vô số nam tử đang quan chiến cũng nhớ lại một chân quyến rũ vừa rồi, không ít người âm thầm xuất hiện ý nghĩ:“Đột nhiên thèm được ăn đá!”

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!