Bên ngoài chiến xa, có một nữ nhân đang khống chế cửu long lôi kéo... Lạc Nam vô thức nhìn sang Long Uyển Ước, thấy sắc mặt của nàng không chút biểu tình. Bởi lẽ người đang khống chế cửu long kéo chiến xa chính là một mỹ phụ nhântuyệt sắc, đồng thời cũng là sư phụ của Long Uyển Ước ở Đạo Yêu ThánhĐịa – Long Đảo Chủ. NGAO!Cửu long gào thét như thị uy vang trời, khí thế khiến con heo Tiểu Đậu dưới thân nam tử sợ hãi co rúm lại. “Ồn ào. ”Tình cảnh này khiến nam tử cưỡi heo bất mãn lên tiếng, một tay hướng về không trung vồ xuống. Cũng không ai nhìn thấy chút lực lượng nào, nhưng theo động tác củahắn... chín con rồng như gặp phải thái sơn áp đỉnh, đang cường thế ngạothị trời cao bỗng nhiên bị đè ép xuống mặt đất như chín con giun nhỏ. ẦM ẦM... Đại địa chấn động, mặt đất hiện ra chín cái hố to hình rồng, lún xuống bên dưới hàng vạn trượng. “Làm sao có thể?” Long Đảo Chủ sắc mặt kịch biến, thả người bay lên không trung. Mà một đám người cũng là sắc mặt ngưng trọng và khiếp sợ nhìn lấy nam tử trung niên. Nhất chưởng áp cửu long, thật quá khủng bố... Phải biết rằng chín con rồng đều có tu vi Cửu Cảnh Chí Tôn... “Haha, không nghĩ đến Trung Châu Chi Địa cũng có cao nhân tồn tại. ” Có tiếng cười khẽ điềm tĩnh vang lên. Từ bên trong chiến xa, có hai thân ảnh chậm rãi bước ra. Đi đầu là một thanh niên toàn thân áo bào đen, khí độ điềm tĩnh, diện mục như được điêu khắc mà thành. Hắn nhẹ phất tay, cả cửu long và chiến xa đều được thu vào trong Pháp Bảo. Đi phía sau một bước là nam tử trung niên không giận tự uy, mặc chiến giáp có khắc hoạ các hư ảnh Thần Thú, Ma Thú đủ loại bên trên. Long Đảo Chủ cũng bước đến sóng vai cùng nam tử trung niên, đi phía sau tên thanh niên một bước chân. “Nam tử trung niên kia chính là Thánh Chủ của Đạo Yêu Thánh Địa. ” Bên tai Lạc Nam truyền đến thanh âm của Long Uyển Ước. Lạc Nam híp mắt lại, vậy một kẻ có thể khiến cả Thánh Chủ và Nhị Trưởng Lão của Đạo Yêu Thánh Địa hộ tống, không phải tên thiếu chủ đến từ Cấm KỵThế Lực mà Đạo Yêu Thánh Địa muốn nịnh bợ đó chứ?Thanh niên cũngkhông tức giận khi bị nam tử cưỡi heo hạ uy, ngược lại hai mắt toả sángnhìn lấy Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền như hạc giữa bầy gà kia, nở nụ cười ôn nhu chào hỏi:“Kể từ lần cuối gặp mặt, hai nàng vẫn khoẻ chứ?”Thánh Linh Thiên Vận cao quý ưu nhã nên chỉ khẽ gật đầu chào lại xem như quen biết, Điêu Thuyền lãnh ngạo hơn nên chỉ liếc mắt nhìn, cũng chẳng biểulộ gì quá nhiều. “Có ý tứ... ”Nhưng đối phương càng lãnh đạm càng khiến thanh niên hứng thú tăng nhiều. “Tưởng là kẻ nào, hoá ra là tên nuôi thú. ” Diệm Lãnh cười gằn một tiếng:“Tham gia Đấu Giá mà thôi, cần ngươi phô trương như thế không?”Ánh mắt đám người Tuần Ngạo, Tâm Phong nhìn về thanh niên cũng tràn đầy địch ý, bất quá cũng không mở miệng nói chuyện. “Là ngươi!”Mà lúc này Long Đảo Chủ cũng nhìn thấy Lạc Nam, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng. Đạo Yêu Thánh Địa bị Lạc Nam một mình đàn áp, gặp được hắn đương nhiên không cho sắc mặt tốt. Bởi vì trận chiến đó đến điểm là dừng, mà Đạo Yêu Thánh Địa cũng phong toảtin tức... nên người ở đây không biết vì sao người của Đạo Yêu Thánh Địalại phản ứng như thế khi thấy Lạc Nam. “Hắc hắc, lão đại... ngươi không phải là ngủ người ta sau đó không chịu trách nhiệm chứ hả?” Hắc Trư cười xấu xa nói:“Nhìn ánh mắt của nàng nhìn ngươi như khuê phòng oán phụ vậy. ”“Nói bậy. ” Lạc Nam trừng mắt nhìn nó: “Ta là loại người ăn xong lau sạch sao?”Thánh Chủ của Đạo Yêu Thánh Địa đã sớm biết được tình hình, hiện tại gặp được Lạc Nam ở đây nhất thời muốn lấy lại công đạo. Ông ta bước về phía trước, một tay hướng hắn duỗi ra. Khoảnh khắc đó bầu trời tối lại, mọi thứ xung quanh dường như hoá thành hắcám, từ trong lòng bàn tay có con mắt quỷ dị đỏ ngầu như máu mở ra, khoáchặt linh hồn của Lạc Nam. Một chiêu này nhìn như vô ảnh vô tung, lại trực tiếp tác động vào linh hồn. Con mắt ở lòng bàn tay kia được gọi là Phệ Hồn Nhãn, có công dụng trực tiếp cắn nuốt Hồn Lực của người khác, nếu gặp kẻ yếu hơn sẽ trực tiếp cắnnuốt cả toàn bộ Linh Hồn. Trong ánh mắt đắc ý của nam tử trungniên, hai mắt của Lạc Nam dần dần trở nên trống rỗng, sau đó Linh Hồncủa hắn bị Phệ Hồn Nhãn của y rút ra, điên cuồng hấp thụ. Một cảmgiác sảng khoái sung sướng dâng trào trong lòng nam tử trung niên, khiến hắn đắc ý cười rộ lên, dù ngươi là yêu nghiệt đến đâu... ở trước Phệ Hồn Nhãn của bổn Thánh Chủ cũng phải chết đi đầy thê thảm. “Tỉnh lại!” Có tiếng quát lạnh lùng bỗng nhiên cắt ngang. “PHỐC!” Đạo Yêu Thánh Chủ bỗng nhiên phun máu, sắc mặt trắng bệch, hắc ám xungquanh cũng trở nên sụp đổ, linh hồn đau thấu trời xanh. Nhìn về phía trước, Lạc Nam dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc xem lấy Đạo Yêu Thánh Chủ. Mà ở phía sau lưng hắn, đôi mắt của Long Uyển Ước cũng vừa lặng xuống ánh sáng huyền ảo. “Chuyện gì xảy ra?” Đạo Yêu Thánh Chủ sắc mặt khó coi. “Ngươi vừa rơi vào ảo cảnh, cứ tưởng đắc thủ nhưng thật ra là đồ chơi của đối phương. ” Thanh niên đạm mạc nói. “Hít. ” Đạo Yêu Thánh Địa hít sâu một hơi, chắp tay nói:“Đa tạ thiếu chủ giúp ta tỉnh lại. ”“Thú vị, không ngờ tại nơi này có thể nhìn thấy Huyễn Ảnh Mộng Long. ” Thanh niên hưng phấn nhìn Long Uyển Ước nói:“Đi theo ta đi! Cam đoan trong thời gian ngắn giúp nàng đột phá Cấm Kỵ. ”Long Uyển Ước biểu lộ khinh bỉ, nhớ đến thời gian Đạo Yêu Thánh Địa muốn xem mình làm công cụ để lấy lòng thanh niên này, vô cùng phản cảm. Mà thấy thái độ của Long Uyển Ước, thanh niên càng thêm khoái chí, hướng về phía nàng duỗi ra bàn tay. Đối với Huyễn Ảnh Mộng Long, hắn cực kỳ hứng thú. Lạc Nam vốn không nói gì từ đầu đến cuối, nào ngờ có kẻ công khai nhắm vàonữ nhân bên cạnh mình, điều này chính là tối kỵ của hắn. Bên trong đan điền, Vạn Cổ Bá Tướng cất tiếng rít gào, 300 hành tinh chuyển độngxung quanh nó, trên cánh tay Lạc Nam đồng thời hiện lên một đoá Bỉ NgạnHoa với hàng vạn đường văn các loại đang bùng nổ sức mạnh. Cổ Ngữ Phật mở, hư ảnh hai vị La Hán sừng sững hiện ra. Một vị là Hàng Long La Hán, một vị là Phục Hổ La Hán. “Hàng Long Phục Hổ Quyền!”Lạc Nam đấm ra một quyền, Hàng Long Phục Hổ cùng lúc xuất thủ, uy thế kinh chấn bát phương. “Đây là quyền pháp mạnh nhất của Vạn Phật Tự chúng ta, không ngờ Lạc Nam thi triển lại có uy lực khủng bố hơn. ” Thích Thì Chiều hai mắt toả sáng. Ngộ Pháp nhẹ gật đầu, quả thật nhất quyền này có uy thế kinh nhân, vượt qua phạm trù của Cửu Cảnh Chí Tôn có thể công kích. “Đúng là tự tìm đường chết. ”Thanh niên thấy Lạc Nam dám chủ động công kích mình, sắc mặt lạnh lẽo. Đang muốn phản ứng, chợt phát hiện một quyền khủng bố của Lạc Nam không cánh mà bay. Lạc Nam ánh mắt ngưng lại, chỉ thấy phía trước mặt mình hiện ra thân ảnh một già một trẻ. Mà cũng chính lão già vừa mới nhẹ nhõm hoá giải công kích của mình. “Đạo hữu, Đấu Giá Đặc Biệt sắp bắt đầu... đừng động thủ a. ” Dị Nguyên Hội Trưởng cười nói. “Lạc gia chủ hạ hoả, hy vọng ngài cho Trân Bảo Lâu chút mặt mũi. ” Trương Nhã Trâm ưu nhã lên tiếng. Hiển nhiên một già một trẻ vừa mới hiện ra chính là Dị Nguyên Hội Trưởng và Trương Nhã Trâm. Hai người vừa mới tiến đến, chứng kiến Lạc Nam xuất thủ nên đã ra tay ngăn cản. “Thất lễ. ” Lạc Nam hướng hai người chắp tay, đây là hai nhân vật hắn nể trọng, sẽ không khiến bọn họ khó xử. “Haha, xem như ngươi gặp may. ” Thanh niên nở nụ cười ung dung tự tin. Lạc Nam ánh mắt híp lại, chợt Long Uyển Ước nắm lấy tay hắn lắc đầu, hắn nhìn nàng khẽ cười nhún nhún vai. Chứng kiến động tác thân mật của Long Uyển Ước với Lạc Nam, trong mắt tên thanh niên nổi lên sát khí. Bốn tên Đạo Tử gặp cảnh này xảy ra liền âm thầm vỗ tay, mừng thầm trongbụng... tốt tốt tốt... các ngươi chó cắn chó, chúng ta sẽ cổ vũ hết mình. “Vẫn còn số ít khách nhân chưa đến, bất quá mời các vị tiến vào Nguyên ThuỷĐấu Trường chờ sẳn. ” Trương Nhã Trâm đoan trang cao quý nói. “Haha, vào bên trong chỉ dùng sức mạnh thân thể giao chiến, Trư Gia chẳng phải vô địch rồi?” Hắc Trư hưng phấn cười rộ lên, ánh mắt mị mị nhìn TrươngNhã Trâm. Còn Trương Nhã Trâm thì lại chú ý đến con bọ đứng cùng Hắc Trư. “Nhìn cái gì mà nhìn? Ca tuấn tú như thế, nhìn là phải mất tiền. ” Bọ Hung ra vẻ ngạo mạn nói, trong lòng lại âm thầm chột dạ. Nó từng giở thói cướp đoạt ở Trân Bảo Lâu, rất sợ bị Trương Nhã Trâm tínhsổ, nếu như Trân Bảo Lâu muốn làm tới cùng, ngay cả Trụ Việt Mẫu Tôncũng không thể bảo vệ nó. Bất quá Trương Nhã Trâm đương nhiên không để ý chút tài sản vặt vảnh kia, nàng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt. Lạc Nam và mấy nữ nhấc chân vào trong đấu trường, dọc đường đi bắt chuyện với Dị Nguyên Hội Trưởng:“Truyền nhân của ngài đâu ta không thấy? Thật muốn xem thử nhân vật nào được ngài xem trọng. ”“Haha, y vẫn đang nỗ lực bế quan để tham gia Đoạt Cấm Chiến sắp tới, đến khiđó các ngươi nếu có duyên chắc chắn sẽ đụng độ. ” Dị Nguyên Hội Trưởngvuốt râu khẽ cười. Nam tử cưỡi heo thu hồi Tiểu Đậu vào Pháp Bảo, chân trần đạp đất. Chú ý đến nam tử trung niên, Dị Nguyên Hội Trưởng đồng tử hơi co lại, sắcmặt trở nên phức tạp... có kính nể, có tiếc hận, cũng có khó xử... khôngbiết phải miêu tả thế nào. Lạc Nam chú ý đến biểu lộ này của ông ta, trong lòng âm thầm nghi hoặc. Đồng thời hắn cũng tò mò, nếu không biết năm đó mình nghe theo lời mời củanam tử trung niên tiến vào trong làng, kết quả hiện tại sẽ ra sao?Vào đến bên trong Nguyên Thuỷ Đấu Trường, nơi này giống như một trường giác đấu cổ đại thời la mã, kiến trúc bằng đá đã có dấu hiệu sứt mẻ, bao phủ rêu phong, chỗ ngồi hơn triệu tạo thành hình xoắn ốc từ cao xuống thấp, lộ thiên nhìn thấy bầu trời hùng vĩ, ở giữa trung tâm là một sàn đấucực kỳ to lớn có đường kính hàng nghìn cây số. Rõ ràng chỉ có nơinhư thế mới thích hợp để các Thể Tu cường đại, những chủng tộc có kíchthước khổng lồ giao đấu điên cuồng mà không bị hạn chế về mặt diện tích. “Bởi vì hoàn cảnh rộng rãi, khách mời lại không có bao nhiêu... các vị cứngồi thoải mái nơi này cũng được. ” Trưởng Nhã Trâm ôn tồn nói. Lạc Nam chậc lưỡi, đây là Đấu Giá Đặc Biệt nhưng có cảm giác khâu tổ chức khá sơ sài. Hắn cũng từng tham gia nhiều cuộc Đấu Giá, những lần trước thường là chokhách nhân che giấu thân phận hoặc chiêu đãi yến tiệc các kiểu trước khi bắt đầu, người tham gia cũng lên đến hàng nghìn, hàng vạn. Lầnnày lại chỉ có vài trăm người vào quảng trượng mênh mông, tuỳ ý thíchngồi ở đâu thì ngồi, nhìn qua quá mức thưa thớt, hiu quạnh. Lạc Nam và tam nữ ngồi cùng chỗ với Trụ Việt Mẫu Tôn đám người, cách không xa thì là ba người Ngộ Pháp. Những phe nhóm khác thì ngồi riêng từng khu vực, nước sông không phạm nước giếng. Riêng con hàng thiếu chủ bí ẩn của Đạo Yêu Thánh Địa chẳng biết vô tình haycố ý, lại ngồi ở đối diện nhóm người Lạc Nam, mắt vẫn nhìn chằm chằmLong Uyển Ước. Bất quá Long Uyển Ước đã sớm kinh qua quá nhiềuchuyện, nàng có rất nhiều thân phận nằm vùng ở khắp nơi, tiếp xúc với đủ loại người, thân phận cũng từ Long Thần Chi Hậu cao quý cho đến phải ẩn nấp lẫn tránh người đời, tâm cảnh đã sớm bình thản ung dung, cũng chẳng bận tâm đến sự tồn tại của tên thiếu chủ. “Vừa rồi nàng biểu hiện rất khá nha, vậy mà khiến cả Đạo Yêu Thánh Chủ rơi vào ảo cảnh. ” Lạc Nam khen ngợi nói. “Hừ, khi linh hồn hợp nhất gần trở về thời kỳ toàn thịnh, ta cũng là CửuCảnh Chí Tôn tối đỉnh chứ đâu kém?” Long Uyển Ước ngạo kiều đáp:“Bên trong Cửu Cảnh Chí Tôn cũng không thua gì ai. ”“Bản thể của tên Thánh Chủ kia là gì? Vậy mà có thể thôn phệ linh hồn củangười khác ngay cả khi ở trong cơ thể. ” Lạc Nam cảm thấy tò mò. Ngay cả hắn dù sở hữu Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng rất khó trực tiếp cướpđoạt Linh Hồn của người ta khi Linh Hồn còn gắn bó với cơ thể, trừ khithực lực chênh lệch quá lớn hoặc đối phương đã trọng thương thì mới cóthể làm được mà thôi. “Không biết, chỉ từng nghe nói hắn là Thiên Địa Dị Chủng. ” Long Uyển Ước vuốt cằm. Lạc Nam nghe vậy liền lấy ra Gương Dị Chủng hướng tên Thánh Chủ chiếu vào. Bị tấm gương chiếu rọi, Đạo Yêu Thánh Chủ có cảm giác như bị lột trần trụi trước mặt người khác, liền phẫn nộ quát:“Ngươi làm gì?”Lạc Nam không quan tâm tới hắn, ngược lại xem lấy thông tin bên trên Gương Dị Chủng. Mấy nữ cũng tò mò nhìn qua, chỉ thấy trên gương viết:“Phệ Hồn Thú, loại Thiên Địa Dị Chủng có thể cắn nuốt linh hồn của những vật sống để tăng tiến tu vi, ngoài ra Phệ Hồn Thú còn có thể vô thanh vôtức tác động đến Linh Hồn, khống chế Linh Hồn của các sinh linh tu vicao hơn nó, thiên địch của Phệ Hồn Thú là Hồn Thánh Thú. ”“Quỷ dị như vậy?” Chứng kiến thông tin trên Gương Dị Chủng, mấy nữ nhân cũng nhịn không được phải rùng mình. Không hổ là Thánh Chủ của Đạo Yêu Thánh Địa, có thể trở thành kẻ đứng đầu của một đám Thần Thú và Ma Thú biến dị quý hiếm và cường đại, chỉ có thể là Thiên Địa Dị Chủng rồi. Long Uyển Ước âm thầm may mắn thân phậnHuyễn Nhi của mình không bị Phệ Hồn Thú khống chế, bằng không chỉ vớimột nửa linh hồn, rất dễ rơi vào quyền kiểm soát của đối phương. Cũng may có lẽ vì Đạo Yêu Thánh Chủ không biết lai lịch thật sự của nàng nên mới không ra tay khống chế. “Thiên địch là Hồn Thánh Thú à?” Lạc Nam mỉm cười, nhớ đến sủng vật hình viêncầu nhỏ của Trì Du Điệp, nó cũng chính là Hồn Thánh Thú. Nếu như sủng vật này trưởng thành, có thể mang ra đối phó với Đạo Yêu Thánh Chủ rồi. Khách nhân lục tục tiến đến ngày càng đông đủ... Lạc Nam phát hiện một bóng dáng quen thuộc khiến hắn nhịn không được phải đứng lên. Người này toàn thân khoác áo choàng, đeo mặt nạ bao phủ từ đầu đến chân... Nhưng đã tiếp xúc qua vài lần, hắn chỉ nhìn dáng đi của đối phương là ngaylập tức nhận diện được, chưa kể áo choàng và mặt nạ đó cũng chưa từngthay đổi. Vội vàng hướng về phía đó truyền âm:“Bích Tiêu Sư Thúc, ta ở chỗ này!”