CHƯƠNG 2296 “Anh cảm thấy, là đàn ông, thứ nhất, không thể bị phụ nữ sỉ nhục như vậy được, thứ hai, anh muốn chứng minh sự hùng dũng của đàn ông…” Thấy cách Cục cảnh sát ngày càng xa, anh cũng rất nghiêm chỉnh, không giống đang nói dối, cô không khỏi căng thẳng: “Đừng làm loạn nữa, được không anh?” Thẩm Trạch Hy khẽ cười thành tiếng: “Ai đang làm loạn với em?” “Em còn phải đi làm mà, bây giờ sắp muộn rồi!” Cô ngày càng sốt ruột, gào lên: “Thẩm Trạch Hy!” “Sao lại gọi nghiến răng nghiến lợi như vậy? Em gọi tên anh dịu dàng hơn một chút, nói không chừng anh sẽ thay đổi ý định đó. Còn với thành ý này của em, em cảm thấy có thế không?” Hạ Nhiên âm thầm nghiến răng, mặc dù giọng nói vẫn phát ra từ trong kẽ răng, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn vừa rồi không ít: “Thẩm Trạch Hy. ” “Còn cứng hơn cả đá…” Anh vẫn là vẻ mặt ghét bỏ. “Thẩm Trạch Hy…” Giọng nói lập tức thấp đi ba tông. Nhưng người đàn ông vẫn không hề hài lòng: “Chẳng lẽ anh không biết mình họ gì à? Còn cần em liên tục nhắc nhở như vậy?” Thật là khó hầu hạ mà! Hạ Nhiên hơi nhắm mắt lại, đè nén lửa giận trong lòng, lên tiếng lần nữa: “Trạch Hy. ” Lúc này, anh mới vừa ý, điều chỉnh hướng xe, lái về phía Cục cảnh sát. Hạ Nhiên cúi đầu xem giờ, áng chừng một chút, có thể vẫn kịp giờ. May mà, trên đường đi không bị tắc, có thể coi là bình thường, không trở ngại, rất nhanh đã đến bên dưới tầng của Cục cảnh sát. “Trên đường đi, anh lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn…” Cô vừa tháo dây an toàn, vừa dặn dò anh. Có thể thấy rõ, Thẩm Trạch Hy không hài lòng: “Chỉ như vậy?” “Cái gì mà chỉ như vậy chứ?” Cô vẫn còn ngơ ngác, không biết anh đang ám chỉ cái gì. Thẩm Trạch Hy cảm thấy, muốn cái đầu gỗ như cô thông suốt, quả thật còn khó hơn leo l3n đỉnh núi Everest mà! Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nhanh chóng chuyển động. Anh cũng tháo dây an toàn ra, cánh tay rắn chắc nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, đôi môi mỏng đặt lên cánh môi đỏ tươi của cô. Anh hôn rất cuồng nhiệt, nóng bỏng, không chịu buông lỏng… Hai người ngồi trong xe, cửa kính xe trong suốt, người đi đi lại lại xung quanh đều là nhân viên Cục cảnh sát, ngước mắt lên nhìn là có thể nhìn thấy rõ… Ban đầu, Hạ Nhiên còn giãy dụa kịch liệt, chỗ này là Cục cảnh sát đó, cô còn phải giữ thể diện, sao có thể bị anh làm như vậy cơ chứ? Nhưng động tác của anh lúc thì điên cuồng, lúc lại dịu dàng, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng, khiến cô dần dần đắm chìm trong sự nhu mì của anh, không thể rút ra được, giống như một chiếc thuyền trôi trong hồ nước, không có sức lực, cứ trôi nổi theo dòng chảy của nước mà thôi… Cho đến khi đôi môi đỏ tươi bị hôn sưng phồng lên, Thẩm Trạch Hy mới buông ra, nhưng vẫn nắm eo cô, cười dịu dàng: “Không vào à?” Nghe vậy, Hạ Nhiên mới hoàn toàn như ở trong mơ mới tỉnh. Ánh mắt của cô rơi ra bên ngoài cửa sổ, sau đó hai má lập tức đỏ bừng, chỗ này còn là cổng cục cảnh sát,vậy mà vừa rồi cô và anh… Không còn mặt mũi gặp người khác nữa, lúc này cô hoàn toàn không còn mặt mũi gặp ai, cô đã làm loại chuyện gì vậy chứ? Sao hôm nay cô lại dễ dàng bị người đàn ông này mê hoặc như vậy?