CHƯƠNG 2233 Thẩm Trạch Hy đi vào công ty, những nhân viên đi qua anh đều cúi đầu, lịch sự hành lễ. Anh gật đầu một lượt, tỏ ý đáp lại. Hạ Nhiên mặc đồng phục công ty thiết kế, quần âu, áo sơ mi trắng, âu phục, tóc tùy ý buộc đuôi ngựa, ngược lại mơ hồ toát ra tư thế hiên ngang. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, ngược lại Hạ Nhiên không hề bối rối, nở một nụ cười trên gương mặt, nói: “Xin chào Tổng Giám đốc!” Thẩm Trạch Hy chưa nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô bao giờ, anh ngỡ ngàng một lúc, chưa phản ứng kịp, chỉ gật đầu với cô: “Chào buổi sáng!” Lần trước nhìn thấy cô cảnh sát nhỏ này không phải là thái độ hung hăng, nghênh ngang ư? Bây giờ lại dịu dàng như cừu non, thay đổi thật sự quá nhanh, chậc chậc… Hạ Nhiên không thích công việc bảo vệ, nhưng cô muốn có lương cao. Kẻ tiểu nhân Tần Cối bây giờ trông rất giống bộ dạng con người, lại còn có một cảm giác uy nghiêm khó nói, không hổ là Tổng Giám đốc. Trong phòng làm việc có camera, có thể thu hết mọi góc trong công ty vào tầm mắt, đương nhiên bao gồm cả Hạ Nhiên, cô mặc đồ âu, đi đi lại lại trong công ty. Thẩm Trạch Hy tùy ý dựa lưng lên ghế da, đôi chân dài đan chéo, gác lên mép bàn làm việc, đồng thời nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên… Trước nay Hạ Nhiên chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ tới công ty của kẻ tiểu nhân Tần Cối làm việc, quả đúng với câu nói: Tạo hóa trêu ngươi mà! Tan làm, cô lại chạm mặt Thẩm Trạch Hy, cô chào khẽ một tiếng Tổng Giám đốc. Ánh mắt Thẩm Trạch Hy rơi lên người cô: “Tôi đưa cô đi một đoạn?” “Không sao, tôi có thể tự đi được, chỗ này rất tiện. ” “Khách sáo thế, tôi vẫn nhớ trước đây cô luôn gọi tôi là kẻ tiểu nhân Tần Cối mà. ” Hạ Nhiên mỉm cười, nụ cười lan rộng trên mặt: “Đó là trước đây còn trẻ người non dạ, bây giờ tôi hiểu chuyện rồi, sao Tổng Giám đốc có thể là kẻ tiểu nhân Tần Cối cơ chứ?” “Vậy có thể là tôi nhớ nhầm rồi? Nhưng sao tôi lại nhớ có người cứ ở bên tai gọi tôi là kẻ tiểu nhân Tần Cối nhỉ?” Thẩm Trạch Hy đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, cố ý nheo mắt. Người này cũng thù dai thật đấy! Nhưng nể tình Thẩm Trạch Hy cho cô công việc, nên cô tạm thời chịu đựng vậy. Ý cười trên mặt Hạ Nhiên không kiềm được càng sâu rộng hơn: “Chắc chắn là anh nhớ nhầm rồi! Kẻ tiểu nhân Tần Cối trông đê hèn, bỉ ổi như thế, còn Tổng Giám đốc lại điển trai, phóng khoáng, lịch sự, tài giỏi, cho nên sao có thể là kẻ ti tiện Tần Cối được?” Ngoan ngoãn nịnh hót, điều này đối với Thẩm Trạch Hy mà nói khá thoải mái, đặc biệt là biểu cảm lấy lòng lúc này của Hạ Nhiên khiến anh càng vui vẻ hơn: “Lấy ví dụ đi, tôi trong lòng cô hiện giờ là hình tượng gì?” “Nhạc Phi!” Cô trả lời vô cùng dứt khoát, không hề do dự chút nào. “Lên xe. ” Thẩm Trạch Hy đổ thân hình cao lớn của mình về phía trước, mở cửa xe ra. Ngồi vào trong, Hạ Nhiên tiện tay kéo cửa lại. Thẩm Trạch Hy bật bản đồ chỉ đường trong xe, để cô nhập địa chỉ nhà mình vào đó. Đây là lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người hòa thuận như vậy, không cãi nhau, không ngang ngược, kiêu ngạo, hiếm khi dịu dàng và ấm áp như thế.