CHƯƠNG 2184 “Gả cho anh đi!” Anh chăm chú nhìn cô rồi giơ chiếc nhẫn kim cương ra và chờ. Trần Diễm An thì như đã quen với cảnh này. Có vẻ anh đã có thêm một thói quen mới, cứ ba ngày lại cầu hôn một lần, rất kiên trì. “Sau này ngày nào anh cũng sẽ cầu hôn em, mãi đến khi em đồng ý mới thôi, mỗi ngày anh đều sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương…” Quý Hướng Không quyết tâm: “Lần này anh sẽ không phụ lòng em nữa, em hãy tin anh!” Thế là kể từ đó, ngày nào Trần Diễm An cũng nhận được một chiếc nhẫn kim cương và một bó hoa tươi, dù là cô ở thành phố S hay là đi công tác thì cũng không hề gián đoạn. Dần dà, trong chiếc hộp đựng trang sức trên bàn trang điểm của cô đã chứa đủ loại nhẫn kim cương sáng chói, trong phòng cũng dần biến thành biển hoa với đủ loại hoa, hương hoa tung bay trong gió và vờn quanh mũi. Phải nói rằng Trần Diễm An đã bị dao động. Anh đã kiên trì hơn một tháng rồi, mỗi ngày nhìn thấy nhẫn kim cương là cô lại nghĩ đến Quý Hướng Không. Hôm nay là ngày thứ hai cô qua nước M công tác, đến buổi trưa nhẫn kim cương vẫn xuất hiện như thường lệ, lần này là kiểu nhẫn cơ bản thuần trắng nhưng rất lấp lánh. Đi dưới ánh nắng trời rực rỡ, trong đầu cô tự dưng xuất hiện một suy nghĩ thế này. Nếu lúc này Quý Hướng Không có thể đeo chiếc nhẫn kim cương ấy cho cô, vậy cô… Có lẽ do phong cảnh nước M lúc này rất thích hợp, có lẽ do vừa đi hai ngày nên trong lòng đã nhớ Quý Hướng Không và Huyền Diệp… Mà cũng có thể là vì lúc này cô thấy cô đơn nên mới nhớ đến lúc được họ ở bên, nghĩ đến chốn về bên đó, nên sau đó mới nghĩ đến anh sẽ đeo chiếc nhẫn này cho mình như thế nào, thế là tự dưng rung động và chờ mong… Trong giờ khắc này, cái sự rung động ấy rất tuyệt vời, cảm giác rung động rất mãnh liệt. Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, Trần Diễm An nhíu mày, cô cảm thấy mình nghĩ kỳ cục quá. Nếu lúc này Quý Hướng Không xuất hiện và cầu hôn cô, vậy cô có đồng ý không? Không phải trong lòng không cảm động, dù sao thì cả tháng này ngày nào anh cũng tặng hoa và tặng nhẫn đúng giờ bất kể mưa gió mà. Cô thật sự nhìn ra được sự kiên trì của anh. Nhưng mà cảm động và đồng ý luôn vào giờ phút này thì cô thấy hơi do dự, dù sao trước cũng từng có kỉ niệm không vui. Âu Dương Tư gọi điện thoại đến, Trần Diễm An nghe máy. “Nếu đã đến nước M thì phải gọi điện thoại cho anh chứ. Nói địa chỉ cho anh, lát anh qua tìm em. ” Trần Diễm An gật đầu, trông tâm trạng của Âu Dương Tư khá tốt, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, thế thì cô yên tâm rồi. Giờ đang là giữa hè nên hai hàng cây bên đường đều xanh tốt, nhìn rất đẹp. Tia nắng len lỏi qua kẽ lá và chiếu xuống, gió nhẹ nổi lên rồi thổi bay khiến những chiếc lá như đang trôi bồng bềnh giữa trời. Vừa xoay người thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Diễm An tưởng là Âu Dương Tư gọi đến nên lấy ra xem, nhưng người gọi lại là Quý Hướng Không. “Em ăn trưa chưa?” Giọng nói của Quý Hướng Không truyền qua sóng điện từ nên bao dịu dàng và quyến rũ đều phô ra hết.