Chương 1970 Nghĩ nghĩ, Âu Dương Tư tiến lại gần: “Anh đi cùng nhé, được không?” “Tùy anh. ” Trần Diễm An lười biếng nói hai chữ, quần da bao bọc cặp chân thon dài khiến nó càng thẳng tắp, xinh đẹp động lòng người, lại dịu dàng nói không lên lời. Hai chữ tùy anh, chỉ hai chữ, nhưng tâm tình của Âu Dương Tư lại rất tốt, hừ nhẹ một bài hát, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sung sướng. Di động vang lên, anh ta cúi đầu, lấy ra, là Spoll gọi: “Chuyện gì vậy?” “Bản thiết kế trang sức lần trước anh rất hài lòng, thiết kế của cô ấy rất có xu hướng, bảo cô ấy lấy chủ đề biển hoa tình yêu để thiết kế vài mẫu, sau đó gửi qua đây cho anh!” Giọng nói của Spoll trầm thấp nồng hậu, rất êm tai. Nghe thấy lời này, Âu Dương Tư lắc đầu, ngón tay thon dài cũng lắc lắc, trong miệng nói No. “Anh không thể làm cô gái của em mệt mỏi được! Em sẽ hận anh! Chúng ta hiện giờ đang hưởng tuần trăng mật, mong anh đừng vô duyên gọi điện tới!” Anh ta còn chưa nói xong, Trần Diễm An đã duỗi tay, cướp luôn điện thoại: “Spoll, là tôi, sau này không cần gọi cho anh ấy, trực tiếp gọi cho tôi là được. ” Nghe vậy, Âu Dương Tư bất mãn, thẳng lưng đứng trước mặt Trần Diễm An, rõ ràng rành mạch nói: “Di động là của anh, hiện giờ hai người lại không quan tâm đến anh sao? Ngay trước mặt anh mà người bè người hát thế!” Chẳng qua lúc này chẳng ai để ý đến anh ta, coi anh ta như không khí. … Bên trong xe vẫn duy trì không khí im lặng, giữa hai người đều không có gì để nói. Mộ Dĩnh Nhi cắn cắn mối nghĩ, cuối cùng mềm nhẹ hỏi: “Vì sao lại đột nhiên muốn chia tay với em? Giữa chúng ta vẫn luôn rất tốt mà, trước giờ đều chưa từng cãi nhau, không phải anh nói có cảm tình với em sao?” Quý Hướng Không không phủ nhận những lời này. “Đúng là khoảng thời gian chiến tranh lạnh với cô ấy, tôi đúng thật có cảm tình với em, em có thể cho tôi cảm giác mà cô ấy không có, nhưng sau này khi ở bên nhau dần dần , tôi phát hiện chúng ta không hợp nhau, sở thích không giống nhau, chủ đề nói chuyện cũng không có điểm chung. ” “Những điều anh nói đều là ngoài lề, sở thích không giống nhau có thể vun đắp dần dần, chủ đề không có điểm chung cũng có thể vun đắp dần. ” Mộ Dĩnh Nhi nôn nóng nói: “Đây chẳng phải là vấn đề. ” Mày kiếm khẽ nhếch, Quý Hướng Không không nói nữa, ánh mắt dừng lại ở phía xa. Mộ Dĩnh Nhi nhớ tới lời mẹ nói, không cần hùng hổ dọa người, phải thuận theo tự nhiên, không thể khiến anh sinh ra phiền toái: “Chủ tịch, xin lỗi, vừa rồi cảm xúc của em có hơi kích động. ” “Không sao…” Anh khẽ cắn môi mỏng, âm thanh trầm thấp dần hạ xuống, đôi mắt hơi nheo lại. Mộ Dĩnh Nhi mím môi, mí mắt nâng lên phía trước nhìn vào hai mắt anh, cuối cùng không nói gì nữa, không thể nóng vội. Quay lại phòng bệnh, Giang Uyển Đình hỏi Quý Hướng Thần: “Có tìm được số điện thoại và địa chỉ có Trần Diễm An không?” Nhắc tới chuyện này, lòng Quý Hướng Không lại sinh ra bực bội, ngón tay khớp xương rõ ràng luồn qua mái tóc, cầm một cốc nước lên uống.