22-11-2024
“Cảm ơn bố, con yêu bố.
” Nói xong cô bé hôn lên mặt Song Eun một cái rồi ngoan ngoãn đi theo người hầu gái.
Đợi cho Niya rời đi, Song Eun mới mở miệng nói: “Bởi vì con bé không có mẹ cho nên…”
“Cho nên anh phải cưới mẹ của bé, không được để tính cách của bé con có khiếm khuyết, tôi cảm thấy đàn ông như anh cần phải có trách nhiệm.
”
Tông Ngôn Hi cắt ngang lời của anh ta, chậm rãi thuyết giáo.
Song Eun lẳng lặng nhìn cô tận hai phút.
Tông Ngôn Hi bị anh ta nhìn đều tê cả da đầu, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái quái gì.
Chẳng lẽ anh ta giận cô rồi à?
Thế nhưng anh ta làm một người con gái mang thai, lại không cần người phụ nữ đó mà chỉ cần đứa con, hành vi này rất vô đạo đức à.
“À, ý của tôi là… Là…”
Tông Ngôn Hi giải thích nửa ngày cũng không thể giải thích cặn kẽ vế sau được.
“Bữa sáng đã dọn xong, cô rửa mặt đi.
” Nói xong anh ta quay người rời đi.
Tông Ngôn Hi: “…”
Có phải cô đã đắc tội với người đã cho cô ở nhờ một đêm không?
Có thể coi là anh ta chứa chấp cô một đêm nhưng nhân phẩm của anh ta xác thực có vấn đề.
Cô khập khiễng đi vào toilet, bên trong đã chuẩn bị sẵn dụng cụ vệ sinh cá nhân, cô rửa mặt xong rồi thì khập khiễng đi ra.
Niya đã mặc quần áo chỉnh tề, tóc chải thành hai bím tóc, còn cài thêm một cái kẹp hình hoa, váy viền dải ren màu hồng, đôi mắt tròn xoe, lông mi lấp lánh chớp như một búp bê.
Tông Ngôn Hi nhìn gương mặt của cô bé thì cảm thấy mẹ của bé không phải người Thái Lan, có lẽ là một người quốc tịch phương Tây.
”
Niya nhìn thấy Tông Ngôn Hi liền cười hi ha, chạy tới vịn nàng: “Em đỡ chị.
”
Tông Ngôn Hi nhìn cô bé rồi cảm thấy vừa nãy bản thân quá trực tiếp, bé vẫn là con nít nên thích có mẹ là điều không sai, cô không thể nói thẳng như vậy mà hẳn nên khéo léo từ chối để cô bé không bị tổn thương.
“Bình thường bố của em không dành thời gian cho em sao?” Tông Ngôn Hi cảm thấy cô bé rất dễ thỏa mãn, Song Eun nói dẫn bé đi công viên trò chơi thì bé liền vui sướng thành như vậy.
Niya gật đầu: “Bố bận rất nhiều việc nên không có thời gian ạ.
”
Tông Ngôn Hi nghĩ thầm, không có thời gian ở với con bé, lại còn là một đứa bé thiếu mẹ nữa.
“Bố đã rất cố gắng làm bạn của em.
” Niya cúi đầu, cảm xúc chợt chùng xuống.
Tông Ngôn Hi không biết làm thế nào, cô nói sai gì rồi ư?
Tại sao mới đó đã buồn rồi?
Cảm xúc này chuyển biến quá nhanh rồi, nhanh đến mức khiến người khác không kịp chuẩn bị.
“Lúc nãy, Niya…”
Niya ngẩng đầu nhìn cô: “Em không sao.
”
Tông Ngôn Hi: “…”
Đứa nhỏ này…
“Bố mẹ ruột của em đều mất rồi, là bố đã nuôi dưỡng em.
” Niya nói.
Tông Ngôn Hi nhìn cô bé hồi lâu, nói cách khác, cô đã sai rồi sao?
Kỳ thật cô bé không phải là con riêng của Song Eun?
Anh ta cũng không phải kẻ rũ bỏ trách nhiệm?
“Bố mẹ ruột không còn, ông bà ngoại cũng không chịu nuôi em, em liền trở thành một đứa con rơi không ai thèm, là bố dẫn em về nhà này, rồi làm bố của em…”
Cô bé chớp mắt: “Kỳ thật bố cũng đáng thương.
”
Tông Ngôn Hi: “…”
Song Eun đáng thương?
Anh ta đáng thương chỗ nào chứ?
Có thân thế, có tiền, tồn tại vừa danh vừa quyền vừa tiền thì đáng thương lắm à?
Cô bé hiểu từ đáng thương thành cái gì rồi?
Nếu như theo lời nói là đáng thương vẫn những người dân bình thường chân lắm tay bùn sẽ càng đáng thương hơn sao?
“Bố bận rộn không có thời gian tìm vợ, không phải đáng thương sao ạ?” Niya chớp mắt.