22-11-2024
Tông Ngôn Hi nhìn cô bé, dáng vẻ vô cùng thân thiết không hề sợ người lạ, nói với bố của bé: “Con gái của anh rất đáng yêu, lại không sợ người lại, tốt nhất nên có người theo cạnh, ngộ nhỡ gặp người xấu thì phiền toái.
”
Người đàn ông vốn biết tính cách này của con gái, chẳng qua có để người hầu đi theo cô bé nhưng tính bé tinh nghịch lại thường xuyên trốn thoát người đi theo bé.
“Tôi sẽ chú ý.
” Nói xong anh ta duỗi cánh tay ra, nghiêm túc nói: “Vịn vào tôi đi.
”
Tông Ngôn Hi vịn cánh tay của anh ta: “Cảm ơn, tôi tên Tông Ngôn Hi, anh tên là gì vậy?”
“Song Eun Mutisha.
” Người đàn ông nói.
Tên của bọn họ trái ngược với chúng ta, chúng ta là họ trước tên sau, mà bọn họ là tên trước họ sau.
Nơi đây cách thành phố phồn hoa một đoạn đường ngắn, sở dĩ anh ta còn ở lại đây là bởi vì tòa nhà nơi anh ta ở được tổ tiên truyền lại.
Có thể được thừa kế tước vị thì ở thế kỷ trước đã là quý tộc, vẫn luôn kéo dài đến nay.
Anh ta thừa kế tước vị, có trách nhiệm bảo vệ vinh quang cho gia tộc Mutisha và khối tài sản kếch xù mà tổ tiên đã tích lũy.
Theo tin đồn ở ngoài thì khối tài sản mà gia tộc Mutisha đã tích lũy được có thể phú khả địch quốc.
Theo thời gian đổi thay, thành phố phát triển theo hướng Nam, càng đi về phía Nam càng phồn hoa, hiện bờ Bắc chỉ còn tòa nhà, đều là những lâu đài mà gia tộc lớn muốn bảo tồn.
Có vài gia tộc nghèo đem nó bán lấy tiền, cũng vài gia tộc luôn tu sửa bảo tồn để hậu nhân có thể chiêm ngưỡng.
Nhưng người ở lại đây không nhiều, trải qua một khoảng thời gian như thế, nơi này trở nên rất vắng vẻ.
Đây lại là địa phương yêu thích của những người thích yên tĩnh.
Đương nhiên, có thể mua một tòa nhà ở nơi đây cũng không phải người đơn giản, những tòa nhà này rất giá trị, người bình thường không thể mua được.
Đi một lúc thì đến.
Một tòa lâu đài màu vàng chiếm diện tích cực lớn, trông bộ dáng đã được bảo vệ rất tốt, mặc dù không có những thiết kế phong phú như kiến trúc hiện đại nhưng vẫn lưu giữ được nét phồn hoa của niên đại.
Càng vào trong càng có thể cảm nhận được phong thái quý tộc của tòa lâu đài, cánh cửa cao gầy hình vòm, được trang trí bởi những kim loại thuần túy tinh xảo, màn nhung màu đỏ thẳng tắp phủ xuống hai bên cửa, mỗi một cửa kính đều được lau trong suốt, đứng trong đại sảnh khiến người ta như đặt mình ở trong cung điện.
Người Thái Lan chuộng kim loại, bộ chén đĩa bằng lưu ly đều được khảm viền vàng đầy tinh xảo.
”
Bọn họ vừa bước vào lâu đài, một người hầu gái mặc trang phục truyền thống Thái đi tới đón lấy mũ của Song Eun.
“Lấy ít đá lạnh đến đây.
” Song Eun phân phó.
Người hầu gái mười phần cung kính nói vâng, sau đó lui xuống.
Tông Ngôn Hi luôn cảm thấy đã làm phiền bọn họ, nói: “Hôm nay làm phiền anh rồi.
”
Song Eun đỡ cô ngồi lên ghế sô pha: “Kỳ thật, tôi quen biết cha của cô.
”
Cô ngẩng đầu.
Song Eun cũng không nói chi tiết: “Tôi đi thay quần áo.
”
“Được.
” Tông Ngôn Hi cảm thấy bản thân đã rất quấy rầy bọn họ nên không muốn đòi thêm yêu cầu khác, càng không muốn làm phiền người khác.
Cô bé nắm tay bố ngồi vào ghế sô pha đối diện cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Sao lại nhìn chị như vậy.
” Tông Ngôn Hi nhìn thoáng lên lầu: “Mẹ của em đâu?”
Sau đó Cô bé cười tủm tỉm, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chị làm mẹ em đi.
”
Tông Ngôn Hi kinh hãi trắng bệch cả mặt, không sợ người lạ thì thôi, tại sao còn nhận mẹ lung tung?
Chẳng lẽ là đầu óc không minh mẫn?
Thế nhưng cô bé trông rất bình thường, hơn nữa còn mang dáng vẻ rất thông minh.
Cô bé chỉ tay lên trên, rất thần bí nói: “Người đàn ông ấy không có vợ.
”
Tông Ngôn Hi theo ngón tay của cô bé nhìn thoáng lên trên, dường như đã hiểu ý của cô bé, nhưng càng hiểu ý lại càng hồ đồ.
Anh ta không có vợ thì làm sao có được cô bé chứ?
Thế nhưng cô không tò mò chuyện riêng tư của nhà người khác nên thay đổi chủ đề: “Chị còn chưa biết tên của em.
”
“Chị gọi em là Niya đi.
” Cô bé chạy tới kéo tay của cô: “Có được hay không.
”