22-11-2024
Hai người họ mới kết hôn, lẽ ra nên dính chặt lấy nhau, sao anh ấy lại đến một mình chứ?
Lâm Tử Lạp cũng đã ra thành phố C.
Cô đang cố gắng thuyết phục Tông Triển Bạch cho phép cô đưa con đến thành phố C.
Bên đấy có sự nghiệp của cô, hiện tại con của cô cũng đã ở cữ, nên không thể từ bỏ công việc mà cô yêu thích được.
Tông Triển Bạch không đồng ý, một người kiếm tiền là đủ rồi, bọn họ cũng không thiếu tiền, nếu cô đến thành phố C , chẳng khác gì là mỗi người một nơi.
Lâm Tử Lạp cũng biết điều này, vì vậy cô mới không khăng khăng muốn rời đi, mà đợi Tông Triển Bạch đồng ý.
Cô đang ôm đứa con trai nhỏ của mình trên tay, và bây giờ nó không còn nhăn nhúm khi mới sinh nữa.
Nó trông rất dễ thương, giống như một viên ngọc bích.
Bây giờ mơ hồ thấy nó có chút giống Lâm Tử Lạp, và bây giờ Tông Ngôn Thần càng ngày càng giống Tông Triển Bạch, nhưng đứa con trai nhỏ này lại giống cô.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cô ấy bận ở trường học và đang ở ký túc xá.
”
Lâm Tử Lạp nghe thì thấy không đúng, Tang Du mới đến hôm trước, cô ấy nói rằng có rất ít buổi học, đang muốn tìm một công việc thực tập.
”
Lâm Tử Lạp nhìn Thẩm Bồi Xuyên và hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Thẩm Bồi Xuyên ngạc nhiên khi thấy Lâm Tử Lạp hỏi điều này, nói: “Không có.
”
Lâm Tử Lạp không tin nhưng cô cũng không hỏi, dù sao thì Thẩm Bồi Xuyên cũng không phải trẻ con, nhưng Tang Du vẫn còn nhỏ, suy nghĩ của cô gái trẻ rất nhạy cảm, dặn dò anh ấy: “Cậu biết rõ tình hình của Tang Du nhất, anh phải làm thật tốt.
Hãy yêu thương hết mình để cô ấy cảm thấy như ở nhà, đừng để cô ấy cảm thấy cô đơn.
”
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười, nói đồng ý.
Anh ấy cũng đang dùng phương pháp của riêng mình để đối xử tốt với Tang Du và hỗ trợ việc học của cô ấy.
Cô ấy nói rằng cô ấy bận học và muốn sống ở trường, ngay cả khi anh ấy quay lại để muốn ở cùng với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn muốn sống ở trường, anh ấy cũng không ngăn cản hoặc nói cái gì.
Anh ấy còn đưa Tang Du đi.
Bây giờ Thẩm Bồi Xuyên nghĩ kỹ lại, xem ra đúng là Tang Du đã khác trước rất nhiều, trước đây cô ấy rất nhiệt tình và luôn thích chọc phá anh, lần này cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng, có phải anh ấy đã làm gì sai không?
Anh ấy suy nghĩ thật kỹ, lần trước anh ấy rời đi, hai người không có mâu thuẫn gì, trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn, hai người cũng không có tiếp xúc nhiều, làm sao mà giận dỗi được chứ.
Có lẽ anh ấy đã nghĩ nhiều rồi, tại sao Tang Du lại giận anh ấy chứ?
“Đưa Tiểu Bảo cho mẹ.
” Trang Kha Nguyệt đi tới ôm lấy đứa trẻ trong tay Lâm Tử Lạp: “Nó cần phải đi ngủ một lát.
”
Lâm Tử Lạp đưa đứa bé cho Trang Kha Nguyệt, rót lấy hai cốc nước, đặt trước mặt Thẩm Bồi Xuyên, hỏi: “Khi nào cậu trở về vậy?”
“Tháng sau.
” Thẩm Bồi Xuyên đáp.
Lâm Tử Lạp gật đầu, cô uống một ngụm nước, hỏi: “Lần này về được có vài ngày, bao giờ thì lần sau cậu trở về vậy?”
“Thời gian trước tôi có chút bận rộn, xong việc thì tôi có nhiều thời gian rảnh rồi, một hai ngày là tôi có thể trở về rồi.
Lần tiếp theo trở về thì tôi đã hoàn thành nghiên cứu này rồi.
” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Tôi biết cậu rất bận, nhưng dù bận thế nào, cậu vẫn phải bớt chút thời gian để ở bên cạnh với Tang Du chứ.
” Lần trước Tang Du đi đến đây, Lâm Tử Lạp thấy cô ấy có chút lo lắng, tuy cô ấy vẫn cười nhưng thỉnh thoảng lại ngẩn người.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu và nói: “Tôi biết rồi.
”
“Qua ăn cơm đi.
” Vú Vu bưng thức ăn đã nấu lên bàn, hôm nay nhà vắng vẻ, cuối tuần này Tông Khải Phong mang hai đứa bé đến trung tâm văn hóa, nên không trở về ăn cơm, Tông Triển Bạch cũng có tiệc xã giao nên không thể về được.
Nên có vẻ khá vắng vẻ.
Sau khi ăn xong, Thẩm Bồi Xuyên trở về, ngồi trong xe, đột nhiên thấy mình không còn nơi nào để đi, về nhà thì không có ai ở nhà, Tang Du cũng không có ở đây, anh ấy lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tang Du: “Em đã ăn bữa Trưa chưa?”
Tang Du đang ở trong nhà ăn, cô ấy đang ăn cơm nhưng không có cảm giác ngon miệng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ấy lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Bồi Xuyên gửi đến, cô ấy nhanh chóng bấm xem, mặc dù rất tức giận vì Thẩm Bồi Xuyên không chủ động liên lạc với mình nhưng cô ấy vẫn rất quan tâm đến anh ấy, một tin nhắn đã có thể khiến cô ấy rất vui.
Sau khi đọc tin nhắn, cô ấy giả vờ lạnh nhạt và trả lời: “Đang ăn.
”
Thẩm Bồi Xuyên nhận tin nhắn và không biết phải nói gì, nói rằng anh nhớ em sao? Nó rất nhạt, và Tang Du đang ở trong trường học, nên anh ấy hỏi: “Em đang ăn gì vậy?”
Tang Du: “…”
Người đàn ông này có phải là một cục sắt không?
Cô ấy bình tĩnh đáp: “Đậu đũa, thịt lợn xào gừng, đậu phụ.
”
Thẩm Bồi Xuyên thực sự cảm thấy rằng mình quá nhàm chán, và hỏi: “ Buổi chiều em có bao nhiêu buổi học vậy?”