“Mấy người chúng ta đều là diễn viên quan trọng của bộ phim này, nếu chúng ta không đi, chỉ có mình Hạ Hà, mọi người nói xem, bộ phim còn tiếp tục được không thế?” Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều biến sắc. “Anh Thiên Hữu, anh đang định chống đối đoàn làm phim à?” Có người kinh ngạc hỏi. Ngô Thiên Hữu nhíu mày: “Chống đối gì chứ? Tôi chỉ đòi lại quyền lợi mà mình nên có từ đoàn làm phim thôi”. “Nếu họ đã không quan tâm đến việc tôi vào viện, vẫn bắt tôi quay phim, sao tôi phải nể mặt họ chứ?” “Ai cũng biết bộ phim này đang rất hot, sau khi quay xong, tôi chính là nam chính có tỷ lệ người xem rất cao, không thiếu đoàn làm phim muốn hợp tác với tôi”. “Nếu bây giờ không cho đoàn làm phim biết sự lợi hại của tôi, có phải sau này ai cũng leo được lên đầu tôi không hả?” Nghe Ngô Thiên Hữu nói thế, một nữ diễn viên khẽ hỏi: “Anh Thiên Hữu, chẳng phải Công ty giải trí Ngôi Sao là sản nghiệp của nhà chị họ anh ư?” “Nếu chúng ta làm thế, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nhà chị ấy à? Nhỡ chị ấy biết thì có tức giận không?” Ngô Thiên Hữu cười lạnh: “Cả Công ty giải trí Ngôi Sao là của nhà chị họ tôi, cô biết mỗi năm Công ty giải trí Ngôi Sao quay bao nhiêu bộ phim lớn nhỏ không? Trong mắt Công ty giải trí Ngôi sao, bộ phim của chúng ta vẫn chưa là gì hết!” “Chẳng qua tôi không muốn dùng thân phận để chèn ép người khác, bằng không, đoàn làm phim còn phải coi tôi là ông nội. Về việc Hạ Hà có được ở lại đoàn làm phim hay không, chỉ cần tôi nói một tiếng thôi!” Ngô Thiên Hữu kiêu ngạo nói: “Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần mọi người làm tốt chuyện này, sau này mọi người sẽ là người của tôi hết”. “Sau này tôi khá lên rồi, chắc chắn sẽ không quên mọi người đâu”. “Cảm ơn anh Thiên Hữu!” Liễu Mi là người đầu tiên lên tiếng, trông vô cùng kích động. Cô ta lập tức ngạo nghễ nhìn về phía những người khác, mỉa mai: “Anh Thiên Hữu đã nói đến mức này rồi, các người không định từ chối nữa chứ?” “Làm gì có chuyện đó? Anh Thiên Hữu, em ủng hộ anh, mai em sẽ không đến đoàn làm phim, anh bảo lúc nào thì em đi lúc đó!” Một nam diễn viên lập tức tỏ thái độ. “Mai em cũng không đến đoàn làm phim, em sẽ nghe anh Thiên Hữu hết”. “Em cũng nghe theo sự sắp xếp của anh Thiên Hữu ạ!” Trong lúc nhất thời, mấy diễn viên hạng bét trong phòng thi nhau lên tiếng. Ngô Thiên Hữu mỉm cười: “Thế mới là bạn tốt của tôi chứ, mọi người cứ yên tâm, Công ty giải trí Ngôi Sao là doanh nghiệp của nhà chị họ tôi, lần này chúng ta đình công, chắc chắn sẽ không sao hết”. “Không những thế, tôi đang định trả giá tại chỗ, bảo họ tăng cát-xê cho chúng ta”. “Cho dù thế nào, ít nhất cũng phải tăng 50% cát-xê cho chúng ta chứ?” “Dù sao bộ phim này cũng hot nhờ chúng ta mà”. Ngô Thiên Hữu trơ trẽn nói. Liễu Mi vội hùa theo: “Cát-xê của bọn em tăng 50% thôi cũng được, nhưng anh Thiên Hữu là nam chính của phim, nói thế nào thì cát-xê cũng phải tăng gấp đôi chứ?” “Đúng thế đúng thế, cát-xê của anh Thiên Hữu phải được tăng gấp đôi, bằng không chúng ta cứ đình công đấy!” Những người khác vội nói, sợ nếu hùa theo chậm thì sẽ khiến Ngô Thiên Hữu mất vui. Họ không hề nghĩ xem hậu quả của việc này sẽ nghiêm trọng tới mức nào. Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIP ở Bệnh viện nhân dân Yến Đô. Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều ở đây, trên giường bệnh có người đang nằm. Người trông hết sức suy nhược này không phải ai khác, chính là Diệp Mạn. Sáng sớm hôm nay, vừa tỉnh lại, bà ta đã được chuyển từ phòng hồi sức tích cực sang phòng bệnh VIP. “Bà chủ Diệp, giờ bà thấy thế nào rồi?” Ngải Lâm mặc áo blouse trắng kiểm tra cho Diệp Mạn rồi hỏi. Tần Thanh Tâm đang sốt ruột thật, sắc mặt cũng rất khó coi. Diệp Mạn đã nằm ở phòng hồi sức tích cực mấy ngày nay, khiến cô rất lo lắng.