Lạc Bân vội gật đầu: “Chủ tịch cứ yên tâm, tôi cam đoan dự án Thành Cửu Châu sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nữa”. “Tốt lắm, ông đi làm việc đi!”, Dương Thanh nói. Lạc Bân vừa đi đến cửa, bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội ngừng chân, quay người nhìn về phía Dương Thanh: “Chủ tịch, vẫn còn việc này, tôi nghĩ nên nói với cậu một tiếng”. “Nói đi!” Dương Thanh nhíu mày, hơi không thích sự dài dòng của Lạc Bân. Lạc Bân vội nói: “Tối qua, ba nghệ sĩ nam của đoàn làm phim đã uống rượu tới mức phải vào viện, nghe nói nam chính còn nôn ra máu nữa”. Dương Thanh không ngờ Lạc Bân sẽ nhắc đến chuyện này. Anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Sau đó thì sao?” “Chẳng phải trước đó cậu đã bảo tôi chuẩn bị thay nam chính à?” Lạc Bân thận trọng nói: “Nếu vẫn phải thay thì đây là cơ hội tốt”. Biệt thự này rất lớn, đừng nói là một Hạ Hà, cho dù có thêm mười Hạ Hà ở thì cũng được. Hạ Hà ngẩng đầu nhìn biệt thự bằng ánh mắt hâm mộ và khao khát rồi khẽ lắc đầu: “Tôi về khách sạn, mai tôi sẽ trả xe cho anh, được chứ?” “Được, cô đi đường cẩn thận!” Dương Thanh không ngăn cản, chiếc xe này rất an toàn, chỉ cần Hạ Hà ngồi trong xe thì không ai vào được hết. Một đêm yên bình trôi đi, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh đến tập đoàn Nhạn Thanh. “Chủ tịch, sự cố ở công trường Thành Cửu Châu đã được kết án rồi, Vũ Văn Bân đổ hết mọi chuyện cho Trần Quân”. Lạc Bân báo cáo: “Nhưng Trần Quân đã bị diệt khẩu, bây giờ không còn chứng cứ nữa, cũng không có chứng cứ trực tiếp. Trần Quân bị Vũ Văn Bân giết người diệt khẩu, tối qua Vũ Văn Bân đã được thả ra rồi”. Dương Thanh gật nhẹ đầu, không hề bất ngờ khi biết Vũ Văn Bân đã được tự do. “Nếu mọi việc đã khôi phục như cũ thì sắp tới đừng để xảy ra chuyện gì nữa”. “Dự án Thành Cửu Châu là dự án chủ chốt của tập đoàn Nhạn Thanh, bị rất nhiều người để mắt đến, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì không dễ đè xuống đâu”. Dương Thanh nghiêm nghị nói. Lạc Bân vội gật đầu: “Chủ tịch cứ yên tâm, tôi cam đoan dự án Thành Cửu Châu sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nữa”. “Tốt lắm, ông đi làm việc đi!”, Dương Thanh nói. Lạc Bân vừa đi đến cửa, bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội ngừng chân, quay người nhìn về phía Dương Thanh: “Chủ tịch, vẫn còn việc này, tôi nghĩ nên nói với cậu một tiếng”. “Nói đi!” Dương Thanh nhíu mày, hơi không thích sự dài dòng của Lạc Bân. Lạc Bân vội nói: “Tối qua, ba nghệ sĩ nam của đoàn làm phim đã uống rượu tới mức phải vào viện, nghe nói nam chính còn nôn ra máu nữa”. Dương Thanh không ngờ Lạc Bân sẽ nhắc đến chuyện này. Anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Sau đó thì sao?” “Chẳng phải trước đó cậu đã bảo tôi chuẩn bị thay nam chính à?” Lạc Bân thận trọng nói: “Nếu vẫn phải thay thì đây là cơ hội tốt”. Lúc này Dương Thanh mới nhớ đến chuyện hôm qua, anh đã hỏi Lạc Bân xem có thể thay đổi nam chính của đoàn làm phim không. “Cho Ngô Thiên Hữu thêm một cơ hội đi!” Dương Thanh nói: “Cho họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đoàn làm phim sẽ quay tiếp”. “Vâng!” Lạc Bân đáp. Gần như cùng lúc đó, trong một bệnh viện tư nhân. Ngô Thiên Hữu nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, bên cạnh giường còn có mấy đồng nghiệp trong đoàn làm phim nữa. “Anh Thiên Hữu, Dương Thanh đúng là quá quắt, nếu hắn không ép anh uống cả chai rượu vang, anh đã không nôn ra máu rồi hôn mê rồi”. “Nếu đã vậy, chúng ta hãy hủy hoại Hạ Hà đi, phải cho hắn biết kết cục khi đối đầu với anh Thiên Hữu”. Liễu Mi là nữ chính của đoàn làm phim, nhưng giờ danh tiếng đã bị Hạ Hà cướp hết, trên mạng còn có rất nhiều người so sánh cô ta với Hạ Hà.