Sự việc xảy ra ở công trường dự án Thành Cửu Châu vì bị đe dọa là việc cơ mật nên không có ai dám phanh phui sự cố tai nạn ở đó. Vì thế đến bây giờ Vũ Văn Bân cũng không rõ tại sao đám phóng viên bị bọn họ mua chuộc kia lại bỗng nhiên biến mất. “Cậu Bân, không hay rồi!” Đúng lúc này, một người mặc đồ vest mập như quả bóng, thân hình mũm mĩm loạng choạng xông vào. “Đám phóng viên Yến Đô đã bị cảnh sát khống chế toàn bộ, còn có người thân của người chết cũng bị đưa đi điều tra rồi”. Vẻ mặt gã béo hoảng hốt nói: “Có người nói, bọn phóng viên và người thân của người đã chết đã khai ra là Trần Quân đưa tiền cho bọn họ, để bọn họ làm như vậy”. “Không chỉ vậy, cảnh sát cũng đã tìm được xác của Trần Quân”. “Anh bây giờ, càng trọng tình cảm hơn. Nhưng có vài người không đáng để anh nương tay như vậy”. “Hẳn anh hiểu rõ nhất, trên chiến trường nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, thậm chí còn phải trả giá bằng mạng sống”. Mã Siêu hơi kích động: “Đây không phải lần đầu tiên Vũ Văn Bân muốn lấy mạng anh, nếu anh lại bỏ qua cho anh ta, ai biết được sau này anh ta sẽ làm ra chuyện điên rồ nào nữa?” Dương Thanh im lặng không nói, nhưng trên mặt lại càng đau lòng hơn. Anh biết Mã Siêu nói không sai, chỉ là anh không đành lòng giết chết huyết mạch duy nhất của Vũ Văn Cao Dương. Anh đã hận Vũ Văn Cao Dương hơn hai mươi năm nhưng Vũ Văn Cao Dương vốn không phải bố ruột của anh. Ông ta làm nhiều việc như vậy cũng vì bảo vệ anh và mẹ anh. Đây là những gì anh nợ Vũ Văn Cao Dương. Nếu anh giết chết đứa con duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, liệu có quá tàn nhẫn với ông ta không? “Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi!” Một lúc lâu sau, Dương Thanh lên tiếng, trong lời nói tràn đầy cảnh cáo. Mã Siêu thở dài, không nói thêm nữa. Bên trong căn biệt thự thuộc trang viên gia tộc Vũ Văn. Vũ Văn Bân ngồi trên ghế sofa rộng rãi, thoải mái, vẻ mặt cực kỳ tức giận. Trong phòng hỗn độn, trên mặt đất ngập tràn các loại mảnh vụn linh tinh. Một người đàn ông trung niên đang run rẩy đứng bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ không thôi. “Rác rưởi! Các người đều là rác rưởi!” Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Một kế hoạch tốt như vậy mà các người lại làm hỏng bét hết!” “Tập đoàn Nhạn Thanh là của tôi! Chỉ thuộc về tôi mà thôi!” “Bây giờ thì hay rồi, tôi bỏ ra nhiều như vậy rốt cuộc cũng đổ sông đổ bể”. Người đàn ông trung niên vội nói: “Cậu Bân, chắc chắn hôm nay đã xảy ra việc gì rồi, bằng không chúng ta không thể nào thất thủ được”. “Ngay cả sát thủ của Địa Ngục Môn mà chúng ta mời tới bây giờ cũng không liên hệ được”. “Thậm chí bọn phóng viên bị chúng ta mua chuộc cũng biến mắt tăm. Đây đúng là không bình thường”. “Hay là cậu vẫn nên ra nước ngoài tạm tránh sóng gió trước đi?” Vũ Văn Bân nghe xong, sắc mặt càng thêm thâm trầm, giận dữ nói: “Rác rưởi chính là rác rưởi! Làm hỏng việc chính là làm hỏng việc! Đừng viện lý do chó má gì với tôi!” “Tránh sóng gió? Bộ ngoài kia có sóng gió gì khiến tôi phải tránh đi sao?” Người đàn ông trung niên nghe vậy cũng không dám tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ là trong mắt ngập tràn lo lắng. Sự việc xảy ra ở công trường dự án Thành Cửu Châu vì bị đe dọa là việc cơ mật nên không có ai dám phanh phui sự cố tai nạn ở đó. Vì thế đến bây giờ Vũ Văn Bân cũng không rõ tại sao đám phóng viên bị bọn họ mua chuộc kia lại bỗng nhiên biến mất. “Cậu Bân, không hay rồi!” Đúng lúc này, một người mặc đồ vest mập như quả bóng, thân hình mũm mĩm loạng choạng xông vào. “Đám phóng viên Yến Đô đã bị cảnh sát khống chế toàn bộ, còn có người thân của người chết cũng bị đưa đi điều tra rồi”. Vẻ mặt gã béo hoảng hốt nói: “Có người nói, bọn phóng viên và người thân của người đã chết đã khai ra là Trần Quân đưa tiền cho bọn họ, để bọn họ làm như vậy”. Lời của gã béo khiến Vũ Văn Bân sững sờ. “Mày nói cái gì? Tất cả bọn họ đều bị cảnh sát dẫn đi điều tra?”