Chừng đó đã đủ để sỉ nhục nhà họ Tào. Vậy nên nếu anh từ chối sẽ phải đối mặt với sự trả thù của bọn họ. “Thế tôi không còn lựa chọn nào khác nữa à?”, Dương Thanh hỏi. Tào Trí chỉ cười không đáp. “Anh Tào đã nói vậy, tôi không nhận mười tỷ này là không được rồi!” Dương Thanh bật cười nhận lấy thẻ ngân hàng mười tỷ kia, tùy ý cất vào túi. Thấy vậy, khóe miệng Tào Khánh co giật, rất không nỡ. Tào Trí cũng nheo mắt lại. Tuy Dương Thanh cầm tiền nhưng không chịu trả lời dứt khoát có đồng ý hay không. “Hình như cậu Thanh quên mất một chuyện”. Thấy Dương Thanh định dẫn Hạ Hà rời đi, Tào Trí đột nhiên lên tiếng. “Ồ? Tôi quên gì à? Chắc là không đâu!” Dương Thanh vờ như không biết, nghi hoặc hỏi. “Mày giả vờ giả vịt cái gì?” Tào Khánh cả giận nói: “Mày cầm mười tỷ là đồng ý nhận bố thí của nhà họ Tào, làm con rối Vương của Yến Đô đúng không?” “Nói dễ nghe thì sau này mày là Vương của Yến Đô, nói khó nghe thì mày chỉ là một con chó của nhà họ Tào mà thôi”. “Nếu là chó của nhà họ Tào thì phải biết thân biết phận, còn dám cắn chủ chính là tội chết!” Lần này Tào Trí không ngăn cản Tào Khánh. Hắn nghĩ Dương Thanh nhận thẻ ngân hàng tức là đã thỏa hiệp. Vậy thì phải ra oai phủ đầu, nếu không sau này rất khó khống chế. Nhưng nếu hắn ta hiểu rõ Dương Thanh sẽ không dung túng Tào Khánh nói những lời này. Dương Thanh vẫn tươi cười như cũ, chỉ là nụ cười rét lạnh khiến người ta rợn tóc gáy. “Bố thí?” “Con rối?” “Chó?” “Cắn chủ?” Dương Thanh lặp lại mấy từ mang nghĩa xúc phạm, giọng điệu chất vấn. “Không sai, nhờ nhà họ Tào bố thí mày mới có tư cách trở thành con rối của bọn tao. Sau này mày chính là chó của nhà họ Tào, chủ bảo mày cắn ai mày phải cắn kẻ đó!” Tào Khánh phách lối nói, chỉ vào Hạ Hà đứng cạnh Dương Thanh: “Con đàn bà kia, bây giờ người đàn ông của mày đã đồng ý làm chó của nhà họ Tào, mày mau cút ra đây cho tao”. Tào Trí vẫn không ngăn cản, nhếch miệng cười nhạt nhìn Dương Thanh. Hạ Hà sợ run người, nắm chặt tay Dương Thanh hoảng loạn nói: “Anh đừng bỏ em lại!” “Yên tâm, anh không bỏ rơi em đâu!” Dương Thanh nói chắc nịch. Tào Trí không khỏi nhíu mày: “Cậu có ý gì?” “Còn ý gì nữa hả anh? Anh không thấy à? Nó đang lộ răng nanh với chúng ta đấy”. Tào Khánh nói. “Dương Thanh, nhà họ Tào cho cậu cơ hội này là vinh hạnh của cậu. Nếu dám trở mặt với chúng tôi, cậu nhất định sẽ phải hối hận!” Tào Trí lạnh giọng uy hiếp. Tào Trí cũng nheo mắt lại. Tuy Dương Thanh cầm tiền nhưng không chịu trả lời dứt khoát có đồng ý hay không. “Hình như cậu Thanh quên mất một chuyện”. Dương Thanh vờ như không biết, nghi hoặc hỏi. “Mày giả vờ giả vịt cái gì?”