Biên soạn: Đức UyDiệp Oản Oản còn đang bận liên tục không ngừng thu xếp cho tiểu nãi oa, còn không rảnh đi quản 5 tên
kia, chỉ mơ hồ nghe được bọn họ hình như đang nói tiểu hài tử này nhìn
giống mình. Vì vậy Diệp Oản Oản lúc này mới lưu ý một chút, tự
nàng đi xem, ngược lại thật không dễ dàng phát hiện, sau khi được bọn họ nhắc tới mới để ý, hình như là có chút giống à?Bất quá, Nhiếp
Vô Danh đã từng nói nàng và em gái của hắn dáng dấp giống nhau đến mấy
phần cơ mà, cho nên đứa nhỏ này có mấy phần giống mình, ngược cũng là
bình thường. Diệp Oản Oản cảnh cáo quét qua 5 người một cái, phân phó bọn họ đi làm việc, 5 người còn đang bát quái đến khí thế ngất
trời, lúc này mới lập tức tan tác như chim muông. Chủ nhân hiện tại khẳng định là không rảnh để quản giáo bọn hắn. Trong lúc nhất thời, trong phòng khách liền chỉ còn lại có Diệp Oản Oản cùng Nhiếp Đường Tiêu hai người. Diệp Oản Oản lấy một lượng lớn điểm tâm cùng thức ăn vặt ra, lại đi chuẩn bị cho tiểu gia hỏa một ly nước chanh, sau đó cùng cậu bé ngồi chung ở
trên ghế sa lon phòng khách. Nhiếp Đường Tiêu ngay ngắn ngồi trên ghế sa lon, con ngươi đen nhánh chậm rãi đánh giá căn phòng khách,
giống như một chú mèo con mới đi tới nơi xa lạ, đang dò xét hoàn cảnh
quanh mình. Diệp Oản Oản thật sự là không biết nên làm sao sống
chung cùng tiểu hài tử này, ở trước mặt tiểu hài tử này cũng không thể
làm bộ nghiêm mặt được, vì vậy chỉ có thể tìm cách bắt chuyện dần dần. "Ha ha, Đường Đường, tên của con thật là dễ nghe, là có ngụ ý đặc biệt nào không?" Nhiếp Đường Tiêu: "Mẹ quên?"Bị cặp mắt thiên chân vô ta của cậu bé nhìn, Diệp Oản Oản nhất thời xấu hổ không thôi: "A, thật xin lỗi, mẹ trước đây bị thương, quên rất nhiều
chuyện... "Diệp Oản Oản đang nói, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào…Ai? Nàng tại sao lại phải xấu hổ! Nàng thật sự không phải là mẹ hắn cơ mà!Nhiếp Đường Tiêu: "Không sao, con có thể nói cho mẹ nghe. " Diệp Oản Oản vội nói, "Ừm tốt, thật là tốt, vậy con nói cho mẹ đi!"Tiểu tử mở miệng trả lời: "Danh tự này là bởi vì, thời điểm mẹ mang thai
con, đặc biệt thích ăn sườn non trộn dấm đường rắc tiêu, con được mẹ
nuôi lớn lên nhờ vào món đó, cho nên, mẹ mới đặt tên cho con là Nhiếp
Đường Tiêu. "Diệp Oản Oản: "... "Diệp Oản Oản vẻ mặt đờ đẫn, ít nhất sửng sốt 10 giây đồng hồ mới phản ứng được với lời tiểu tử vừa nói. Cái thể loại mẹ gì lại thế này mẹ ơi!!Lại còn là đường tiêu? Nàng làm sao lại không trực tiếp đặt tên lại xương
sườn đây! Lại còn có thể loại chơi khăm con của mình như vậy sao? [May mà không phải là Nhiếp Sườn Tiêu…Nhiếp Sườn Đường…Nhiếp Sườn Dấm…]Nàng còn tưởng rằng sẽ có ngụ ý đặc thù gì, kết quả lại chỉ là bởi vì thích
ăn sườn non dấm đường rắc tiêu? Rốt cuộc còn có chút văn hóa nào hay
không trời!?"Khục khục, thật xin lỗi nha Đường Đường, chuyện này... Danh tự này, mẹ thật giống như là quá qua loa rồi... "Diệp Oản Oản cảm giác cái vai đóng giả mẹ ruột này quả thực là quá thảm rồi, chính là đang gánh một cái mai rùa lớn trên lưng mà!Nhiếp Đường Tiêu: "Không có việc gì. "Tiểu tử cũng không hề tỏ vẻ để ý, lại một lần nữa khiến cho Diệp Oản Oản có
cảm giác cùng với tiểu ma đầu khó dây dưa trong miệng Nhiếp Vô Danh
tưởng là như hai người. Nguyên bản nàng đều đã làm xong 120% dự tính cho tình huống xấu nhất... Bất quá, nhìn thấy thần sắc lãnh đạm thờ ơ trong trẻo lạnh lùng và khuôn
mặt nhỏ nhắn của tiểu tử, cùng với cảm giác xa cách hoàn toàn không phù
hợp với lứa tuổi của cậu bé, Diệp Oản Oản càng không khỏi có chút thương tiếc. Đại khái là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều không ở bên cạnh, đã
tạo thành cho hắn tính tình lạnh tanh như vậy. Khiến đứa nhỏ này làm cho người ta có cảm giác, giống như ngăn cách với đời, không có chút hoạt
bát và vô ưu vô lo mà một đứa trẻ nên có. Diệp Oản Oản khẽ thở
dài một tiếng, đứng ở trước mặt của tiểu gia hỏa, đưa tay sờ sờ cái đầu
nhỏ của cậu bé, "Đường Đường, mặc dù chuyện khi đó mẹ đã không còn nhớ
rõ lắm rồi, bất quá, mẹ thích ăn nhất là xương sườn non trộn dấm đường,
lại dùng nó đặt tên cho con. Điều này đã nói lên, mẹ nhất định là rất
rất yêu con đấy!"Ánh mắt sắc lạnh của bé trai lóe lên một cái, lấp lánh như sao trời…