Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————————————– Diệp Mộ Phàm ngồi ở trên ghế sa lon bên cửa sổ chờ đợi một người, ước chừng sau năm phút, một loạt tiếng bước chân truyền tới. Cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra, Diệp Mộ Phàm theo bản năng màhướng về cánh cửa nhìn lại, chỉ thấy người tới là Lạc Thần – gần đây mới tham gia một bộ phim được truyền bá rộng rãi giờ đã thành người tươngđối nổi tiếng. Người tới một mặc đồ đơn giản T-shirt cùng quần jean, mặc dù thanh xuân sạch sẽ, nhưng có chút nhàm chán trầm muộn. Nhìn thấy hắn ở trong phòng, Lạc Thần đối với hắn gật đầu nhẹ một, cũngkhông hỏi hắn là ai, trực tiếp ở trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống,ngay sau đó cắm tai nghe lên, an tĩnh dường như không muốn có bất luận người nào làm phiền. Hắn còn tưởng rằng Lạc Thần đối ngoạitrầm mặc ít nói là do có người thiết lập hoặc là công ty cố ý giả vờ,không nghĩ tới lúc không có ai so với thời điểm bên ngoài càng thêm antĩnh… Bởi vì Lạc Thần là người có thể nói là bạo nổ giới giảitrí kinh điển nên Diệp Mộ Phàm không nhịn được hướng về hắn nhìn thêmmấy lần nữa. Kết quả, ánh mắt xéo nhìn lướt qua, nhìn thấy điệnthoại di động của Lạc Thần mở ra là WeChat, nguyên lai không phải lànghe nhạc, mà là đang nghe giọng nói của người nào đó, còn thỉnh thoảngtrên quyển sổ ghi chép lại … “Diệp ca —— ” Nương theo tiếng nóilấy “Phanh” một tiếng, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc phong cách xông vào, sau lưng trợ lý xách bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mồ hôi theo ở phíasau. Diệp Mộ Phàm thiếu chút nữa bị Cung Húc thân đầy màu sắc cùng bột tóc anh hoa làm sáng đến mù mắt. Thật là nhan sắc tốt nên có quyền tự do phóng khoáng, người bình thường nếunhư mặc như vậy, quả thật chính là gây ra tai nạn xe cộ rồi. “Anh là ai à? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Diệp ca?” Cung Húc một mặt cảnh giác hướng về Diệp Mộ Phàm nhìn lại. Nhất là khi nhìn thấy đối phương tướng mạo không tầm thường, nhất thời càng thêm cảnh giác. Chẳng lẽ Diệp ca lại muốn thu nhận người mới! Làm sao có thể như vậy a! Diệp ca có hắn còn chưa đủ sao! Diệp Mộ Phàm bị ánh mắt của Cung Húc trừng trừng nhìn chăm chú phải có chútít không hiểu đáp: “Tôi là tới xin việc cho vị trí thợ trang điểm, Diệptổng thanh tra muốn tôi chờ ở nơi này. ” Nghe được câu trả lờicủa Diệp Mộ Phàm, Cung Húc mới buông bỏ cảnh giác của mình xuống, khôngcó hứng thú bĩu môi một, không còn nhìn hắn, trực tiếp thẳng hướngphương hướng của Lạc Thần đi tới, một bộ biểu tình thổ phỉ nói: “Đây làvị trí của tôi đi chỗ khác đi. ” Lạc Thần nhìn hắn một, không có cùng hắn so đo, cầm điện thoại di động cùng quyển sổ đứng dậy hướng về ghế sa lon khác đi tới. Cung Húc nghênh ngang ngồi xuống, nhìn về phía một bên trợ lý: “Cậu nói với Diệp ca xem có thể đi theo tôi mấy ngày hay không?” Trợ lý nghe vậy một mặt như bị làm khó, cẩn thận từng li từng tí mở miệngđáp: “Cái này… Diệp ca nói ngài ấy mấy ngày đó phải đi đến đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》xem xét, sợ rằng không có cách nào phụng bồi anh điđược!” “Cậu nói cái gì?” Cung Húc nhất thời xù lông, ngay sau đó đứng dậy đi tới, tháo xuống một tai nghe của Lạc Thần: “Lạc Thần! Cậucó ý gì đây?” Sắc mặt của Lạc Thần lạnh lùng ngẩng đầu lên nói: “Có chuyện gì sao?” Ở một bên Diệp Mộ Phàm nhìn Cung Húc một chút, lại nhìn Lạc Thần mộtchút, trong đầu nghĩ bên ngoài giới có tin đồn hai người này bất hòa,xem ra là thực sự à? Cung Húc cả giận nói: “Còn muốn cùng tôigiả vờ sao, chụp ảnh cho vai diễn của mình còn muốn để cho người đạidiện phụng bồi, cậu là học sinh tiểu học sao?” Một bên tiểu trợlý yên lặng ói trong lòng: Lời nói này… Lạc Thần nếu như là học sinhtiểu học, ngươi há chẳng phải là trẻ mẫu giáo sao? Đối mặt vớisự khiêu khích của Cung Húc, Lạc Thần mấp máy môi, không có mở miệng,tựa hồ là không muốn cùng hắn nổi lên va chạm. Cung Húc thấy thế tiếp tục rống giận: “Cậu không phải đến bên Diệp ca sớm hơn tôi mấyngày thôi sao, đắc ý cái gì chứ! Diệp ca cũng không phải là có một mìnhcậu, cả ngày lẫn đêm bày ra một bộ dáng vẻ phòng chính (giống như vợ cả) bày cho ai nhìn đây chứ!” Diệp Mộ Phàm: …… Ách, phòng chính? Cái hình dung này của Cung Húc… Lạc Thần dường như rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: “Cung Húc, anh đừng khinh người quá đáng. ”