Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————-“Oản Oản…”Diệp Mộ Phàm vào lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật như đang gặp quỷ. Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình cũng mặt đầy khiếp sợ, hiển nhiên cũng không ngờ tới con gái mình sẽ làm chuyện như vậy. “Oản Oản, con… Mấy lời con mới vừa nói đến đều là thật sao?” Lương Uyển Quân khẩn trương truy hỏi. Diệp Oản Oản trước khi tới đây đã cẩn thận cân nhắc qua, trước kia bởi vì cô không có qua lại cùng ba mẹ mình nên cũng chẳng có chuyện gì dễ dàngđụng độ cả, nhưng bây giờ, cô cùng với Tư Dạ Hàn ở chung một chỗ chuyệnnày nếu muốn giấu giếm quả thật rất khó, sớm muộn gì cũng có một ngàybọn họ sẽ phát hiện ra chuyện đó. Thay vì để cho cha mẹ mình suyđoán cùng hoài nghi lung tung, tránh cho những người không biết chuyệnrõ ràng ăn nói bậy bạ làm ảnh hưởng đến tình cảm của ba mẹ với mình, cho nên không bằng cô trước tiên cứ nói ra để trừ bỏ tai họa ngầm này. Vì vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái mở miệng nói: “Cha, mẹ, đó là sự thật đấy!”Lương Uyển Quân vui mừng quá đổi hỏi tiếp: “Vậy đối phương là người nơi nào?Bao nhiêu tuổi? Hiện đang làm gì? Có đáng tin hay không?”DiệpOản Oản có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Uhm, mẹ à, hôm nay không cótiện để nói tỉ mỉ về chuyện này, sau này có thời gian con sẽ cặn kẽ giải thích với ba mẹ, sau đó sẽ dẫn người về nhà cho ba mẹ nhìn một chút, có được không?!” Cô đã cân nhắc qua mọi chuyện cô vẫn cảm thấy nếukéo dài quan hệ như vậy không phải là biện pháp, cô phải nghĩ ra biệnpháp để cho Tư Dạ Hàn không còn bài xích người bên cạnh cô nữa…Diệp Oản Oản nói tới chỗ này, đột nhiên nghe trong điện thoại truyền tới một trận âm thanh huyên náo, lúc này mới phát hiện ra điện thoại trên taycủa cô chưa tắt, mà Tư Dạ Hàn cũng từ đầu đến cuối không có cắt đứt. Diệp Oản Oản hoài nghi đem di động cúp. Đó là cái gì âm thanh gì vậy?Cô mới vừa rồi nói không sai điều gì chứ?Nghe được lời con gái mình nói xong, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình rốt cục cũng yên lòng, gật đầu liên tục. Diệp Oản Oản đứng ở trước mặt ba mẹ mình, trên mặt đầy vẻ dịu dàng nhu thuận mỉm cười, “Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi!”“Được…được…”Cho đến giờ phút này, hai vợ chồng họ đã hoàn toàn xác định được, người con giá điêu ngoa tự do phóng khoáng lại xúc động hành động theo cảm tínhthực sự đã thay đổi rồi. Trước khi đi, người một nhà Diệp Oản Oản đến trước mặt ông nội cô muốn nói lời tạm biệt. Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lo lắng lão gia tử trách cứ Oản Oản, đang muốn mở miệng nói chuyện thì…Nhưng không đợi lão gia tử nói chuyện khó dễ, Diệp Oản Oản đã cúi thấp đầu,chủ động nhận sai áy náy nói: “Ông nội, thật xin lỗi, Oản Oản hôm nayquá xúc động… Nhưng là… Tiếp tục như vậy thì đối với cháu, đối với CốViệt Trạch hay đối với Y Y đều là một loại thống khổ, chi bằng cứ giảiquyết dứt khoát chuyện này đi! Trước kia là con chấp niệm quá sâu, hiện tại con đã nghĩ thông suốt rồi, con muốn có cuộc sống riêng của mình!” Diệp Oản Oản lúc nói chuyện thần sắc ẩn nhẫn đau khổ, dường như giấu vô số ủy khuất cùng kiềm nén nổi khổ trong lòng. Diệp Hồng Duy vốn là nổi giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhađầu nhỏ này rũ đầu xuống cắn môi lại không khỏi không tức giận được nữa. Ông muốn trách mắng Oản Oản tại sao lại tự tiện nói ra lời giải trừ hôn ước. Nhưng nghĩ lại thì hôn ước giữa cháu gái này cùng tiểu tử Cố gia kia quả thật đã sớm hữu danh vô thực, đúng như lời Oản Oản nói, lôi kéo chuyện nàyđối với ba người bọn họ đều không có lợi, dù sao thì cũng ảnh hưởng đếnngười cháu gái mà ông yêu quý nhất – Diệp Y Y. Về phần Oản Oảnngay trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước là bởi vì có người mìnhthích, trên lưng mang tội danh phản bội vị hôn phu. Nhưng nguyên nhân như thế này lại càng không rõ ràng…Cuối cùng, dưới tình trạng vẫn có hôn ước mà Cố Việt Trạch ngang nhiên trước mặt mọi người cùng Y Y xuất hiện có đôi có cặp, vì vậy ông bây giờ cũng không có cách gì chỉ trích hành động của Diệp Oản Oản. Vì vậy đến cuối cùng, Diệp Hồng Duy nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra một câu trách cứ nào cả. Ngược lại, nhìn thấy cháu gái thường ngày một lòng đuổi theo sau lưng tiểu tử Cố gia kia, chủ động vứt bỏ hết thảy, nhưng thật ra ông lại cảm thấyOản Oán có vài phần khí phách mà người Diệp gia bọn họ nên có. “Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, trở về đi. ” Một hồi sau, Diệp Hồng Duy cũng chỉ nói bốn chữ này. Diệp Oản Oản nhu thuận gật đầu: “Vâng, ông nội gặp lại sau, ông nội ông nhớbảo trọng thân thể, con sẽ thường xuyên sang đây thăm ông!”Trong ngày thường Diệp Hồng Duy không cho phép cả nhà bọn họ tới nhà cũ, giờphút này nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, thế nhưng cũng không nóikhông cho phép, chỉ tùy ý gật đầu một cái xem như trả lời.