Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————-DiệpOản Oản nói xong mấy câu đó, trong nháy mắt để cho mọi người hiểu đượccô mới là cháu gái ruột của Diệp Hồng Duy, cô mới là người chân chínhmang trong người dòng máu của Diệp gia. Nơi này là sân nhà của cô. Lúc Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi nghe xong câu nói mang vẻ hời hợt kia củaDiệp Oản Oản thì những hành động cùng lời nói trước giờ của hai ngườibọn họ hoàn toàn trở thành trò cười. Giờ phút này, sắc mặt hai mẹ con vô cùng khó coi, đối mặt khách mời đang nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặthoàn toàn đỏ lên không dám tiếp tục nói nhiều nữa. Tiết mục tặngquà vẫn tiếp tục diễn ra, do Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm nói tớicho nên mọi người cũng hết sức tò mò không biết Diệp Oản Oản chuẩn bị lễ vật gì, ngay cả vị trí chủ tọa Diệp Hồng Duy cũng chỉ thỉnh thoảng mớinhìn về phía của Diệp Oản Oản ra vẻ cũng không quan tâm quá nhiều về món quà của cô. Đối với điều này trong lòng Diệp Oản Oản lại có chút ít bất đắc dĩ. Bây giờ cô là một người nghèo chỉ có hai tay trắng, cũng không có tiền dưthừa dư để chuẩn bị lễ vật quý trọng, cho nên cô chỉ có thể hao tốn mộtchút tâm tư tại đến thị trường đồ cổ mua chút ít phật châu, rồi tự tayxâu thành một chuỗi vòng tay, cô biết mình chỉ có tâm ý thôi quà tặnglại không có chút nào quý trọng. Sau khi một vị khách mời mangquà tặng ra Diệp Oản Oản tiến lên mấy bước, nhìn Diệp Hồng Duy, ôn nhumở miệng nói: “Ông nội, Oản Oản cũng chuẩn bị cho ông một món quà nhỏ,cháu hy vọng ông sẽ thích. ”“Được cháu mang lên đây. ” Diệp Hồng Duy hơi khẽ gật đầu. Nhưng còn chưa đợi Diệp Oản Oản đem Phật châu được cô chuẩn bị lấy ra, quảngia Hoàng Minh Khôn từ bên ngoài đi tới bên trong phòng yến hội, trongtay cầm một cái hộp quà tinh xảo. “Lão thái gia, đây là lễ vật ma Oản Oản tiểu thư chuẩn bị cho ngài, lúc nãy bị đánh rơi ở bên ngoàinhưng may sao tôi lại nhặt được cho nên mang đến đây cho ngài thưởngthức. ” Hoàng Minh Khôn khi nói chuyện trong mắt hiện ra một tia đắc ý. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Thấy vậy, thần sắc Diệp Oản Oản hơi đổi. Cái hộp quà này là do cô cố ý để ở bên ngoài trang viên, chính là sợ bịhiểu lầm cho nên cô mời không mang vào trong phòng yến hội, bên tronghộp quà chính là món quà kỳ quái mà cô dùng một trăm đồng mua lại từNhiếp Vô Danh. Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ, hộp quà rõ ràng đã bị người khác động tới, hiển nhiên đó là Hoàng Minh Khôn, có thể ông taphát hiện ra món quà liền mở ra xem, sao đó phát hiện ra đồ ở bên trongliền cố ý mang vào trong hội trường, hẳn là ông ta có ý đồ hãm hại cô a. Hôm nay chính là sinh nhật của Diệp Hồng Duy ông nội cô, đây là ngày vui,ông nội cô vô cùng tin tưởng vận số nếu như hôm nay phát hiện ra trongnhững món quà tặng cho mình có một vật phẩm kỳ lạ, vậy thì…DiệpOản Oản trong lòng hiện lên một tia lãnh ý, tên Hoàng Minh Khôn này đốivới Diệp Y Y thật đúng là quá mức trung thành, đến lúc này cũng khôngquên ngáng chân cô. Nhưng hộp quà tặng cũng đã được đưa tới trong tay Diệp Hồng Duy cho nên Diệp Oản Oản muốn ngăn cản dĩ nhiên cũngkhông kịp nữa rồi. “Diệp Oản Oản tặng cái gì vậy a… Chắc là đồ tốt nha!”“Không biết, cảm giác rất nặng nha. ”Diệp Oản Oản là cháu gài của Diệp Hồng Duy, cho nên món quà mà cô ấy tặngđương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thêm nữa tối nay Diệp Oản Oản mang đến cho bọn họ không ít kinh hỉ, mọi người đều không khỏi suy đoán lần này lễ vật Diệp Oản Oản mang tới sẽ có điểm đặc biệt cỡ nào. Ngay sau đó, Diệp Hồng Duy đưa hai tay ra đem hộp quà từ từ mở ra. Nhưng khi hộp quà được mở ra một giây kế tiếp, trong phòng yến hội bỗng nhiên vang lên một trận tiếng hít hơi, sắc mặt của mọi người đột nhiên đạibiến. Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân khi nhìn rõ đồ vậtchứa bên trong hộp quà kia là gì toàn thân cứng ngắc mặt xám như trotàn. Mọi người chỉ thấy ở trong hộp quà nhìn như tuyệt đẹp đó,đang lẳng lặng có một chiếc đầu lâu, chiếc đầu lâu không biết của mãnhthú lớn cõ nào hơi lộ ra vẻ dữ tợn, dưới dưới ánh đèn rực rỡ lại phá lệlộ ra vẻ nhức mắt. Tất cả mọi người đều tại thời khắc này âmthanh đều biến mất, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung ở trên người của Diệp Hồng Duy. Ngay sau đó, con ngươi Diệp Hồng Duyđột nhiên co rụt lại, hít thở mấy hơi, giận tới toàn thân phát run, ôngbất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, như lưỡi đao nhìn về phíaDiệp Oản Oản.