Convertor: Vo VoEditor: Hyna Nguyễn—————–“Ta cảđời đều giúp đỡ mọi người làm điều tốt, có thể thế nhân ghét ta muốnlàm nhục ta… Ta tự hỏi không thẹn cùng thiên địa, nhưng có thể thiênđịa này cũng coi nhẹ ta…”Nói tới chỗ này, thiếu niên đột nhiên cười một cái, nụ cười kia giống như hoa đồ mi. Lạc Thần rõ ràng vẫn như cũ đứng ở bên trong phòng chụp ảnh, nhưng xungquanh lại phảng phất có gió gào thét cuồng liệt, gương mặt sạch sẽ hồnnhiên lại nhiễm một chút sắc thái hoa lệ, trong nháy mắt càng mê hoặcngười tới cực hạn, che lấp trong ánh mắt âm u bộc lộ ra vẻ điên cuồng:“Nếu như thế, từ nay về sau, một người ngăn trở ta, ta liền tàn sát mộtngười, thế nhân không cho, ta liền giết hết thế nhân, thiên hạ phụ ta,ta liền…”—— “Điên đảo càn khôn!”Khi Lạc Thần nói xongthanh âm rơi xuống dường như có vật gì đó đáng sợ thoát khỏi được sựtrói buộc, trong nháy mắt gào thét từ trong thân thể của anh ta thoát ra ngoài, xông về phía cửu tiêu tối thượng (Cửu tiêu tối thượng: chín tầng trời cao). Yên lặng…Bên trong phòng chụp ảnh tất cả mọingười đều bị tác động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Thần hoàn toàn lộtxác thành một người khác. Rõ ràng vẫn là người kia, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, làm sao… Làm sao có thể trở nên kinh diễm như vậy được chứ… Không biết qua bao lâu, mọi người mới giật mình hiểu ra, mới vừa rồi Lạc Thần đang diễn, đó là vai diễn trong 《 Kinh Long 》 của một nhân vật phảndiện đại Boss một trong những cảnh kinh điển của bộ phim đó. Quá… Quá rung động…《 Kinh Long 》 năm đó bùng nổ khắp phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ tất cả mọi người đều xem qua, cảnh Lạc Thần mới vừa diễn lại trong nháy mắt làm cho tấtcả mọi người đều nhớ lại bộ phim 《 Kinh Long 》 kia. Thời khắc này Lạc Thần cũng giống như chàng thanh niên năm đó trong TV, bị buộc đếnbước đường cùng, mặc dù Lạc Thần vào lúc này mặc một bộ đồ hiện đạinhưng hiệu quả hoàn toàn không kém với nguyên bản đã được chiều trên TVba năm trước đây, thậm chí người ở hiện trường xem càng rung động hơn. Bất quá, bọn họ còn ngại vì có người đại diện uy lực này ở đây cho nên tấtcả mọi người vẫn không dám nói một lời nào, tầm mắt tất cả đều theo bảnnăng hướng về người đang ngồi trên ghế không nói một lời. Trình độ như vậy đã là quá mức phi thường lợi hại nha, chẳng lẽ còn chưa qua nữa sao?Lạc Thần sau một hồi mới từ trong nội dung cốt truyện đi ra, sau đó khí thế quanh thân trong nháy mắt biến mất, lại khôi phục bộ dáng vốn có củabản thân mình. Anh ta bất an nhìn chằm chằm người đại diện củamình, thân thể bởi vì khẩn trương quá độ mà căng thành một đường thẳng,vô cùng cứng đờ đứng ở nơi đó. Giống như người đứng ở chỗ đó chờ đợi… Đợi phán quyết sau cùng…Một hồi trầm mặc, Diệp Oản Oản ngồi trên ghế rốt cuộc chậm rãi đứng lên. Dưới tầm mắt của mọi người từng bước từng bước hướng về phía của Lạc Thần đi tới. Thấy Diệp Bạch tiêu sái tới gần, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lạc Thầncàng ngày càng khẩn trương, thậm chí ngay cả hô hấp cũng sắp muốn đìnhchỉ. Rốt cuộc, Diệp Oản Oản cùng dừng lại trước mặt của Lạc Thần, đưa ra một bàn tay, sau đó cô dùng bàn tay đó sờ lên mái tóc mềm mạiđen nhánh đó một cái, giọng nói rét lạnh như băng tuyết ban nãy giờ đãbị thay thế bởi một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, cô nhẹ giọng mở miệngnói: “Đây không phải là làm rất khá rồi sao, cố gắng phát huy nhé?”Sắc mặt Lạc Thần đầu tiên là ngây ngốc, con mắt trong suốt mở thật to, mộtgiây kế tiếp, nước mắt thuận theo hốc mắt tràn ra, thuận theo gò má tinh xảo mà rơi xuống…Tựa hồ là không ngờ tới tình huống như thế,bàn tay Diệp Oản Oản đang đặt trên đầu của Lạc Thần cứng lên một cáitrong chớp mắt cô thật sự không biết nên làm gì nữa. Ách… Làm quá mức sao?Tại sao lại khóc a!Cô lại có thể đem người khác bật khóc sao!Là cô quá hung dữ rồi sao?Mới vừa rồi cô thật sự rất hung tợn sao?Diệp Oản Oản nội tâm điên cuồng giằng co, trên mặt vẫn muốn duy trì vẻ uynghiêm của mình, vì vậy mặt giọng không thay đổi mà lấy ra một cái khăntay đưa tới, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Đàn ông không thể dễ rơi lệnhư vậy được. ”Lạc Thần nghẹn ngào, gật đầu nhẹ một cái, sau đódùng tay lau nước mắt trên mắt mình một cái, rồi cẩn thận nhận lấy chiếc khăn tay kia.