Convertor: Vo VoEditor: Hyna Nguyễn Beta: CN—————– “Không phải là anh phải đi sao?” Diệp Oản Oản hơi có chút ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời khôi phục lại mấy phần tươi tỉnh. “Không phải. ” Người nào đó mặt không đổi sắc mà mở miệng nói. “!” Hứa Dịch quả thật là mặt không còn lời nào để nói nữa. Ông chủ, không phải như vậy a, thuộc hạ lúc nào muốn đi ra khỏi công ty để đi công tác cơ chứ? Không phải là chính ngài muốn đi sao? Kì nghỉ cuối năm của thuộc hạ hôm nay ngài mới vừa phê chuẩn xuống rồi đấy ngài quên rồi sao? Hứa Dịch nhớ đến tình trạng gần đây của Diệp Oản Oản, mặc dù lần này là ông chủ chính miệng đáp ứng thả cô ấy đi ra ngoài, nhưng đoán chừng vẫn ôm lấy hy vọng để cho cô ấy ở bên ngoài chịu thiệt một chút, sau đó cam tâm tình nguyện trở về cùng với ngài ấy đúng không. Nhưng ai mà biết được, từ khi ông chủ thả tự do cho Oản Oản xong, cô gái này không chỉ không đụng bất kì chướng ngại nào, còn ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của ông chủ mình, chỉ cần có cơ hội liền muốn lẩn tránh càng xa càng tốt, ông chủ của hắn làm sao có thể thuận khí đây! (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Anh vốn cho là ông chủ nhà mình lần này tức giận nhất định sẽ kéo dài lâu một chút, kết quả, cô gái này lại có thể có biện pháp rời khỏi Cẩm Viên an toàn, còn muốn ông chủ cùng mình đi nữa chứ. Cuối cùng, một người trợ lý nào đó chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn lấy một người Boss nào đó, phút trước mới tuyên bố phải đi Paris để công tác giây sau đó liền đi theo Diệp Oản Oản tới tham quan nhà mới, mà chính mình lại bị khổ sai ép buộc mà đi công tác thay. Vạn Cảnh Danh Uyển. “Chính là chỗ này” Diệp Oản Oản mở cửa, nhấn công tắc mở điện bên tường, lại lấy cho Tư Dạ Hàn một đôi dép. Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn hướng bên trong nhà hơi nhìn lướt qua, ngay sau đó lại thấy được Diệp Oản Oản mở ra một cái rương ở góc tường, ánh mắt u ám càng ngày càng đậm. Diệp Oản Oản căn bản là không có đem nhiều hành lý qua, rõ ràng cô chẳng qua là coi nơi này như chỗ đặt chân tạm thời để thuận lợi công tác mà thôi, ngược lại đồ vật thường dùng của anh lại chuẩn bị không ít, cơ hồ là đầy đủ mọi thứ, dép đi dưới chân cũng giống như ở Cẩm Viên. Diệp Oản Oản một bên đem nguyên liệu nấu ăn trong túi xách tới phòng bếp, một bên mở miệng nói “Thật ra thì hoàn cảnh nhà trọ này cũng tương đối mà thôi, nhưng em sợ anh nếu muốn ở đây thì sẽ không quen cho lắm, cho nên liền dứt khoát để cho người giúp việc trong nhà đem đồ vật thường dùng của anh chuẩn bị một phần ở bên này, a, nếu không phải lo lắng hù dọa đến người khác thì ngay cả Đại Bạch em cũng muốn mang tới đây chơi, cũng còn may là bên này nếu như không có việc cần thiết thì em cũng sẽ không thường ở lại đâu, đúng rồi, anh yêu à, anh có muốn ăn món gì không?” Diệp Oản Oản đang vùi đầu rửa rau, nói được nửa câu, sau lưng bên hông đột nhiên bị ôm lại, một giây kế tiếp, cô bị nam nhân phía sau dùng sức kéo vào một lồng ngực nóng bỏng. Trong phút chốc, khí tức quen thuộc rõ ràng che ngợp bầu trời xâm nhập tất cả giác quan của cô. Cô không kịp chuẩn bị gì mà bị Tư Dạ Hàn ôm lấy từ phía sau, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, động tác trên tay dừng một chút hỏi: “Anh làm sao thế?” (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Sau lưng, nam nhân không nói một lời đem cô ấn vào trong ngực thêm vài phần, hơi lạnh hôn xuống, từng cái một lần lượt rơi vào bên tai của cô, cổ cô,… “Keng —— “ Ngay vào lúc này, ngoài cửa một trận tiếng chuông đột nhiên vang lên. Diệp Oản Oản vội vàng quay đầu nói “Có người nhấn chuông cửa để em ra ngoài mở cửa!” Tư Dạ Hàn đáy mắt âm thầm dâng lên một cơn sóng nhỏ, hiển nhiên bởi vì bị quấy rầy mà rất bất mãn. “Ngoan ngoãn a, em đi xem một chút đó là ai, có thể đó là người của công ty nha. ” Hôm nay là ngày đầu tiên cô dọn tới đây, cho nên chỉ có người của công ty mới biết cô ở nơi này mà thôi, chẳng lẽ là người Chu Hồng Quang phái tới sao? Tư Dạ Hàn cơ hồ chưa bao giờ lộ mặt ở bên ngoài cho nên người bên ngoài hầu như không có biết đến anh là ai, coi như bị nhìn thấy cũng không có gì, vì vậy Diệp Oản Oản không lo lắng chút nào. Sau khi trấn an được Tư Dạ Hàn Diệp Oản Oản liền đi mở cửa. “Đến đây a!” Diệp Oản Oản mở cửa phòng ra. Trong nháy mắt cửa mở ra, bên ngoài cánh cửa kia là một gương mặt tuấn tú chói mắt, Diệp Oản Oản nhất thời có chút ngoài ý muốn nói “Hàn Thiên Vũ là anh sao?” Đăng bởi: admin