- -- Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn mời Dịch Linh Quân ăn một bữa cơm, coi như là tiệc chia tay. Vốn chuẩn bị ngày mai mới trở về, kết quả Vân Thành bên kia có tin truyền đến, bởi vì Diệp Oản Oản và Đường Đường biến mất thời gian quá dài,Nhiếp Vô Danh đã không thể che dấu được nữa. Cha mẹ đã biết được chuyệnhọ tới Thiên Thủy thành. Vì vậy một nhà ba người liền lập tức lên đường, về lại Vân Thành. Sau khi đến Vân Thành, Tư Dạ Hàn mang theo Oản Oản và Đường Đường đi thămhỏi ông ngoại trước, kể cho lão nhân gia nghe rõ ràng tất cả mọi chuyệnphát sinh trong khoảng thời gian này. Sự thật chứng minh, cái quyết định này của Tư Dạ Hàn là tương đối chính xác. "Được rồi ta biết rồi, mục đích hôm nay các con tới đây tìm ta, ta cũng biết. Cha mẹ con bên kia, ta sẽ đi một chuyến giúp các con xử lý!""Cảm ơn ông ngoại, ngoại là tốt nhất!" Diệp Oản Oản nhất thời đầy vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ngoại. "Đúng rồi, ông ngoại, về phần Tư Hạ ngoại cũng đừng lo lắng. Cũng còn may khi đó kịp thời ngăn cản cậu ta, không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn. Saukhi giam giữ một thời gian sẽ được thả ra, chẳng qua là sẽ bị đuổi khỏiĐộc Lập Châu mà thôi. ""Có thể giữ lại được cái mạng đã coi như không tệ. " Ông ngoại thở dài. Hơn nữa, thời gian Tư Hạ sinh hoạt tại Hoa quốc còn dài hơn Độc Lập Châu, có lẽ sẽ thích ứng tốt hơn với cuộc sống tại Hoa quốc. Trò chuyện một hồi cùng ông ngoại, rất nhanh Nhiếp Vô Danh đã chạy tới đón người. "Em gái! Cuối cùng các em cũng trở lại rồi!" Nhiếp Vô Danh vừa nói vừa chạy đến trước mặt Đường Đường, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, "Cũng cònkhá cũng còn khá! Vị tiểu tổ tông này không có việc gì là được!" (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Nói xong, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, "Sao anh lại thấy Đường Đường mập ranhỉ? Không phải là bị bắt cóc sao? Anh còn tưởng rằng sẽ gầy đi cơ đấy!Làm sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại tròn thêm rồi vậy hả?"Đường Đường đầy ghét bỏ đẩy cánh tay Nhiếp Vô Danh ra, từng chữ từng chữ một nói: "Xin chú ý chọn lời!"Nhiếp Vô Danh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi, đã phi thường thỏa mãn,không dám lại tiếp tục tìm chết, nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói, "Em rể,chuyện lần này thật sự là rất cảm ơn em, Lăng Miểu vẫn chưa thể xuốnggiường, nhờ anh thay cô ấy nói một tiếng cảm ơn với em và Oản Oản!"Tư Dạ Hàn đáp: "Ừm. "Nhiếp Vô Danh vỗ ngực nói, "Em rể em yên tâm, chuyện em kết hôn với em gáianh, anh bao thầu toàn bộ. Nhất định anh sẽ toàn lực đứng về phía cácem! Về phần cha mẹ anh sẽ giúp các em khuyên nhủ, tiệc rượu tiệc cướianh sẽ đặt giúp các em. Hôm rước dâu anh sẽ giúp em đánh trận đầu! Anhxem ai dám ngăn em vào cửa, đêm động phòng hoa chúc anh giúp em trôngchừng, ai dám náo động phòng, anh đánh gãy chân hắn. Em cứ thật vui vẻlấy em gái anh về nhà!"Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn nở rộ ý cười: "Cảm ơn. "Diệp Oản Oản ở trong xe nghe mà xạm mặt lại, "Này này! Anh nói chuyện gì màxa cách quá vậy! Cái cùi chỏ này của anh, sao lại hướng về phía ngoàinhư vậy hả? Rốt cuộc anh là anh trai của ai vậy hả?"Nhất thờiNhiếp Vô Danh mặt đầy không tán thành đáp lại, "Em gái, xem lời này củaem xem! Cái gì gọi là hướng về phía ngoài! Không phải mọi người đều làngười một nhà sao! Lại nói không phải là anh đây đang giúp em sao? Chẳng lẽ em không muốn thuận thuận lợi lợi đem em rể lấy về nhà? Toàn bộ quátrình này anh đều cung cấp dịch vụ 5 sao, còn không thu phí em nữa đấy!"Diệp Oản Oản: "Ok, anh thắng rồi!"Nửa giờ sau, cuối cùng xe cũng lái đến Nhiếp gia. Đường Đường bảo bối ngủ thiếp đi ở trên xe, Diệp Oản Oản trước tiên ẵm nhóc lên phòng ngủ ở trên lầu, sau đó mới đi xuống lầu. Trong phòng khách bên dưới lầu, Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn, Nhiếp Vô Danh, ông ngoại, cha mẹ đều có mặt. Nhiếp phu nhân và Nhiếp Hoài Lễ hai người đều không vui nhìn Diệp Oản Oản vàTư Dạ Hàn, chẳng qua là vì ngại có cha mình ở đây, cho nên mới khôngtiện lên tiếng.